top of page

Chap 3: Sự tĩnh lặng có thể thay đổi một người đàn ông tốt

  • Min
  • Nov 26, 2017
  • 18 min read

Nguồn ảnh.

Ngày 4 tháng 6 Jack tỉnh dậy sớm, anh vươn vai kéo dãn những cơ bắp đang đau nhức của mình và suýt chút nữa đã đập đầu vào chiếc điện thoại đồ chơi lăn lóc trên giường. Là vậy đó, may mắn làm sao, căn phòng anh đang ở từng thuộc về một bé gái. Anh rên rỉ lết ra khỏi phòng, rồi đóng sầm cánh cửa lại phía sau lưng và thở dài. Ánh mặt trời mới chỉ bắt đầu len lỏi qua những ô cửa sổ nứt vỡ xung quanh ngôi nhà, và Jack đang thực sự cảm thấy một niềm tự hào dâng trào vì là người đầu tiên thức giấc. Tuy vậy, khi bước vào bếp, anh bỗng nghe thấy tiếng động, và liền đoán chắc rằng đó chỉ có thể là một người duy nhất, một ai đó với mái tóc đỏ và chỉ ưa thích có một loại quả. “Merida, tôi thề có Chúa, nếu cậu lại đang ăn hết chỗ táo-“ Lại có tiếng động phát ra, một tiếng gầm gừ giống như đang cố gắng bật ra lời nói, và Jack lại nói tiếp. “Táo đóng hộp ăn như c.ứ.t vậy, Mer-“ Những lời cuối cùng của anh bị ngắt giữa chừng bởi khung cảnh trước mắt. Là một con zombie. Chỉ cảnh tượng đó đã đủ để khiến mặt Jack tái nhợt đi, anh vội lùi lại và xém chút nữa đã vấp phải cái ghế đổ nằm dưới sàn nhà. Xác thịt của nó, hay nên nói là những thứ còn lại từ xác nó, có màu xanh như màu axit và đang tróc ra, để lộ phần xương thối rữa ở bên trong. Bộ tóc bù xù của nó rụng ra khỏi da đầu theo từng mớ xuống khắp nơi trên sàn nhà, và những ngón tay hoằm lại như móng vuốt của nó đang quờ quoạng về phía Jack. Không. Cảnh này quá quen thuộc. Mẹ anh là người ra đi đầu tiên… và Jack cứ nghĩ rằng bà đang ở trong bếp. Jack chạy nhanh trên hành lang ngôi nhà, và anh đập mạnh lên cánh cửa đầu tiên lọt vào tầm mắt một cách khẩn thiết, khiến cho những khớp ngón tay bị đau rát trước lực va chạm quá mạnh. Anh có thể nghe thấy tiếng bước chân nó đang lê lết trên nền, có thể nghe thấy nó đang tiến lại gần, mà anh lại không có vũ khí trong hoàn cảnh này. Hy vọng duy nhất của anh lúc này là ai đó sẽ bắn hạ nó trước khi nó chạm tới anh, hay bất cứ thành viên nào khác của nhóm. Cha anh là người tiếp theo… “Ra ngoài!” Jack gào lên, và anh không còn là gã trai trưởng nhóm đầy tự tôn nữa rồi. Giờ đây, anh chỉ là một cậu thiếu niên đang hoảng sợ nhớ lại quá khứ của mình. Những tiếng đập cửa vẫn được dồn lực ngày càng mạnh, và khớp tay anh bắt đầu bị trầy xước tới mức rỉ máu. “Ra ngoài đi…” “Emma,” Jack nức nở trước thi thể của em gái mình, anh ôm lấy khuôn mặt thiếu sức sống của cô bé trong bàn tay và nhìn vào đôi mắt em - đôi mắt cứng đờ không động tĩnh mang theo sự hốt hoảng và nỗi khiếp đảm tột cùng. “Emma, tại sao- tại sao em lại không mở cửa ra chứ? Emma à.” Jack vẫn tiếp tục đập cửa, anh chắc rằng thứ đó sẽ bắt được anh ngay bây giờ nếu người bên trong không mở cánh cửa khốn kiếp này ra, nhưng rồi cánh cửa bật mở, và Jack thấy Elsa, với đôi mắt đầy giận dữ, nhưng chỉ một ánh nhìn vào khuôn mặt Jack đã khiến nét mặt cô thay đổi hoàn toàn. “Có-“ Jack thở gấp, cố gắng cảnh báo cô về con zombie, nhưng thay vào đó, anh lại run rẩy nấc lên, và nước mắt chảy xuống thành dòng từ khóe mắt anh. Tuy vậy, Elsa vẫn hiểu, cô lập tức lao tới phía những căn phòng khác, hét lên những lời mà Jack đã chẳng thể thốt ra. Jack ngã gục xuống sàn nhà trước cửa phòng Elsa, môi vẫn mấp máy thầm thì cầu xin Emma hãy mở cửa.

Ngày 6 tháng 6 Họ đã tìm được một ngôi nhà mới, vì ngôi nhà cũ buộc phải bị bỏ lại. May mắn là con zombie đó chỉ đi một mình, và nó đã được tiễn vong một lần nữa bởi phát súng của Kristoff trước khi có thể hại tới bất cứ ai. Elsa là người duy nhất chứng kiến khoảnh khắc yếu đuối của Jack, nhưng cô không nói lời nào về nó cả. Cô cũng không còn cố gắng trò chuyện với anh nữa. Jack, người đã từng nghĩ rằng việc đó thật đáng hoan nghênh, giờ lại đang phân vân liệu mình có nhớ sự bầu bạn của Elsa không nữa. Sự thiếu vắng đó, tuy vậy, vẫn chưa thực sự được Jack thừa nhận – vì anh mới luôn là người đẩy cô ra xa. Còn Elsa thì đã luôn làm vậy vvới tất cả mọi người. Thế nhưng, hôm nay, Elsa lại đang ở một mình với Jack. “Anh đã mất cô bé, đúng không?” Elsa hỏi một câu ngẫu nhiên khi đang ngồi cạnh anh trên chiếc tràng kỉ. “Emma ấy.” “Làm sao mà cô-?” “Anh đã nói mơ trong lúc ngủ,” Elsa nhìn xuống tay mình, cô chẳng thể nhìn thẳng vào mắt Jack. “Phải,” Cuối cùng Jack cũng trả lời và dịch người ngồi lại phía sau, quyết định bỏ qua cái chi tiết rợn tóc gáy rằng Elsa đã ngắm nhìn khi anh ngủ. “Tôi đã không thể cứu con bé.” “Tôi hiểu cảm giác của anh,” Elsa nói bằng giọng nghẹn ngào. Cô quay sang Jack, và anh có thể thấy nước mắt bắt đầu long lanh trong đôi mắt xanh của cô. “Anh biết tại sao tôi giam mình trong phòng lúc ba giờ không?” Jack mở miệng định nói, nhưng Elsa bỗng nắm lấy tay anh và siết chặt nó trong những ngón tay của mình. Được thôi. “Vì tôi đã chẳng thế cứu cha mẹ mình. Họ chết ngay trước mắt tôi, còn tôi thì đang trốn, tôi đã không thể bước ra để dọa lũ zombie đi chỗ khác,” Elsa nói trong những cơn run rẩy. “Chuyện xảy ra lúc ba giờ đúng. Tôi nhớ lúc đó đồng hồ đã đánh ba tiếng chuông. Và từ đó tôi nhốt mình khỏi Anna.” Jack không biết phải nói gì với Elsa. Nên thay vào đó, anh cho cô mượn bờ vai mình. Elsa chôn mặt vào vai anh và khóc nức nở.

Ngày 15 tháng 6 Hiccup ngồi xuống cạnh Jack, thở dài. “Cô ấy lại chui vào phòng rồi.” Jack thậm chí không cần hỏi xem cậu đang nói về ai. Kể từ ngày anh cùng Elsa trò chuyện, cô không còn chạy trốn vào trong phòng mình vào lúc ba giờ nữa, nhưng có vẻ như hôm nay lại khác. “Hoàn hảo làm sao,” Jack đáp lại một cách mỉa mai. Tôi nên đi kéo cô ấy ra khỏi phòng với khả năng thuyết phục tuyệt vời của mình chứ nhỉ.” “Đúng rồi,” Hiccup nói, và Jack tỏ ra kinh ngạc vì anh đã không hề nghiêm túc khi nói ra câu đó. “Hic, tôi chỉ đang đùa thôi,” Jack giải thích. “Cô ấy chỉ nói chuyện với mình cậu thôi, Jack,” Hiccup nhún vai. “Cậu biết mà, nếu có ai có thể thuyết phục được cô ấy ra ngoài, thì đó là cậu.” Jack thở hắt ra và nhăn nhó. “Tôi ghét cậu,” anh tuyên bố. Hiccup mỉm cười nhìn theo dáng vẻ đầu hàng của Jack, cậu biết Jack sẽ làm việc mà anh mới nhắc tới như một câu đùa, vì anh không phải một gã vô cảm. Jack gõ lên cánh cửa phòng Elsa.

Câu “Đi đi!” gần như ngay lập tức phát ra từ phía sau cánh cửa, đúng như anh đã đoán trước. Jack thở dài và tựa trán vào cánh cửa gỗ đã nứt, thầm cầu nguyện cho trán anh không bị dằm cắm vào. “Là tôi,” Jack nói cộc lốc. “Nghe này, mọi người đều đã phát ngán cái trò nhảm này của cô rồi đấy, Nữ hoàng Elsa ạ. Cô có định chui ra không đây?” Anh mong đợi những lời cay nghiệt, hay cả những tiếng thét đáp trả lại, nhưng không thể ngờ rằng mình sẽ nghe thấy tiếng cười nhỏ phát ra từ bên trong phòng. Rồi, chầm chậm, cánh cửa được mở ra. Elsa mỉm cười nháy mắt với anh, và cô vẫn đang cười khúc khích như một đứa trẻ. “Cha tôi,” cô cười. “Cha tôi từng gọi tôi là Nữ hoàng Elsa.” Đó là lời giải thích duy nhất trước khi cô vòng tay ôm lấy anh. “Ờ-“ Jack lúng túng. Elsa đẩy người ra, nhưng cánh tay vẫn còn trên bờ vai kia, và ccô lại cười lớn. Cô đang quá vui vì Jack không còn ghét mình nữa. Đôi mắt cô sáng lên lấp lánh, và rồi cô ôm anh thêm một lần. Có lẽ thế này nghĩa là cô ấy... Không. Anh không thể nghĩ tới chuyện thích cô ta được, chắc chắn không. Cô ta thật phiền phức, cô ta bị thần kinh, cô ta đang ở bờ vực của sự điên loạn. Có lẽ đó là lí do vì sao Jack cũng ôm lại cô?

Ngày 30 tháng 6 M* nó. Vẫn không ngủ được, vì cái gì chứ, đêm thứ bao nhiêu rồi không biết? Jack suy nghĩ trong lúc lảo đảo chống người lên. Chiếc giường kêu cọt kẹt khi anh ngồi dậy và trượt ra khỏi nó để mở cửa. Ngoài trời đã sáng trưng rồi, ngay khi mà mọi chuyện không thể tệ hơn được nữa- “Chào buổi sáng, người đẹp ngủ trong rừng,” Merida lướt qua Jack và hất tung những lọn tóc đỏ cùng với cái nháy mắt xấc xược. Jack, dù đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nhưng vẫn có thể nhận ra thái độ phê bình trong câu nói của cô. “Mer, tôi thật cảm động vì được cậu gọi là người đẹp đấy, nhưng cậu không phải gu của tôi,” Jack rất nhanh đã có thể trêu lại cô, nụ cười đểu xuất hiện trên môi anh, và phần thưởng của anh là khuôn mặt nhăn nhó của Merida.


“Đến lúc tên khốn nhà cậu phải dậy rồi đấy. Đã sang trưa rồi, Frost ạ,” Merida nói, quay ra lên mặt anh với một cái lườm sắc lẹm. “Thế à?” Jack ngáp dài. “Tôi không biết đấy.” Giọng điệu mỉa mai vẫn còn đó, cho dù anh đúng là không biết thật, và Merida ra hiệu cho anh biến đi bằng cách đảo đảo đôi mắt xanh và cằn nhằn gì đó với chất giọng Scotland nặng trịch quái quỷ mà anh sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu hết được. Bữa sáng diễn ra tại bếp vì ngôi nhà này không có bàn ăn. Thật ra là có, nhưng cái bàn đó đã bị vỡ tan tới mức khó có thể sửa chữa được, băng dính ống nước không thể cứu nổi nó. Và bữa sáng, đương nhiên, gồm có nhiều thức ăn đóng hộp hơn cùng với các thứ thức ăn đóng hộp tệ hại khác. Đó là cá ngừ và món súp nấm. Jack đã thề sẽ không bao giờ chạm vào một mẩu nấm nào cho tới hết đời. Tuy vậy, anh vẫn múc lấy một bát cái thứ nhớp nháp ấy rồi ngồi phịch xuống chiếc tràng kỉ bên cạnh Hiccup và Anna, hai người này cũng đang ăn nốt phần của mình. “Lúc nãy Elsa hỏi anh ở đâu đấy,” Anna nói giọng bình thản, rồi hớp một ngụm từ bát. “Ồ thế à,” là tất cả những gì Jack nói để đáp lại, anh nếm thử một chút thức ăn. Ọe. Nhưng ăn mày thì không thể đòi xôi gấc được, nên anh đành tiếp tục ăn món súp. “Vâng,” Anna đáp, ngay lúc Rapunzel đi ngang qua, vậy là cả hai bắt đầu cười khúc khích một cách không thể kiểm soát được. Jack đảo mắt. Cái lũ con gái dở hơi thì vẫn sẽ mãi là con gái. Và bọn họ còn đang cư xử như mấy cô nữ sinh trung học nữa. Việc đang diễn ra còn hơn cả chiến tranh kia, vậy mà mấy đứa con gái vẫn còn mải khúc khích với nhau vì nghĩ rằng có cái gì đó mờ ám giữa Jack và Elsa. Vụ này Jack cũng không hoan nghênh chút nào. Kristoff và Flynn tới ngồi cạnh Anna, và Kristoff kéo cô vào một cuộc đối thoại gần như ngay lập tức, nên Jack quay sang Hiccup, người vẫn đang im lặng suốt từ đầu tới giờ. “Hôm nay thời tiết tốt thật,” Jack bình phẩm một câu khô khan, và Hiccup thở dài. “Cậu muốn gì đây, Jack?” cậu hỏi. “Hừm, trước tiên thì tôi sẽ rất vui nếu nhận được một cái ‘hey’ đấy,” Jack nói. “Nhưng nếu điều đó hơi quá sức, thì cậu có thể kể luôn cho tôi nghe về cái thứ đang gặm nhấm tâm can cậu. Và tôi chắc rằng thứ đó không phải lũ zombie đâu, Hic ạ.” “Không,” Hiccup nói, “Tôi không muốn giải thích ra… Nhưng đó là Astrid.” “À, vậy cô vẫn đang tiếp cận cậu à hay sao?” Jack cười. Hiccup véo cánh tay Jack. “Không,” cậu lặp lại. “Cô ấy thậm chí còn chẳng thèm nói chuyện với tôi. Tôi nghĩ cô ấy còn giận vì vụ Toothless.” “À, hắn ta à.” Jack không còn trêu chọc nữa, anh uống nốt bát súp trước khi ngả lưng vào chiếc tràng kỉ. “Hắn ta đúng là nước chảy trên cầu, nhỉ?” “Phải là nước chảy qua cầu, và ừ, đúng vậy,” Hiccup nói. “Nhưng tôi nên làm gì đây?” “Cậu nên hôn cậu ta đi,” Jack gợi ý, chưa từng được một câu hữu ích. “Tôi không thể cứ thế hôn cô ấy được,” Hiccup nói. “Sao không?” Nụ cười của Jack thật dễ lây. “Vì tôi không thể.” “Sao lại không?” “Bởi vì tôi-“ Hiccup rên lên, và nụ cười của Jack thì vẫn cứ còn đó. “Thôi im đi.” “Nếu cậu đang tìm kiếm người yểm trợ, thì người đó đang ở ngay trước mắt cậu đây,” Jack dang rộng vòng tay. “Quên đi.” “Chưa từng tử tế-“ Jack bật cười. “Cậu làm tôi tổn thương đấy, Hic.” “Làm ơn đi, Jack, hãy để tôi gặm nhấm sự đáng thương hại này một mình,” Hiccup thở dài. “Được thôi,” Jack nói rồi cũng ngả ra phía sau cùng với Hiccup. “Thế, thời tiết hôm nay thế nào?” Hiccup bật cười.

Ngày 4 tháng 7 Hôm nay là ngày 4 tháng 7, ngày mà lẽ ra bất cứ người nào cũng sẽ thể hiện niềm hạnh phúc độc lập tự do. Nhưng giờ đây, chẳng có ai còn hát mừng ca tụng nền độc lập tự do đó nữa. Tự do đã mất m* nó rồi còn gì, cùng với cả điện đóm, văn hóa, và đồ ăn tươi. Đó là lí do tại sao Jack đang ngồi đây, uống cạn một ly vodka và tận hưởng cảm giác cháy bỏng mang lại từ thứ đồ uống có cồn mà giờ chẳng ai dùng để uống cả. Mục đích chính của nó là cho chữa trị, nhưng Jack cảm thấy anh có quyền uống vì Rapunzel và Anna đã quyết định thể hiện tình yêu của họ đối với cầu vồng cũng như ánh mặt trời và phá tan sự yên tĩnh đẹp đẽ của anh bằng việc hát và hò. Thôi cũng được, vẫn còn có hai con người đang hát để ca ngợi tự do. Đấy là chưa kể đến việc hai cô nàng quá khích kia đã quyết định làm một màn pháo hoa tạm bợ để ăn mừng, và họ đã âm mưu cùng với Merida và Astrid để hoàn thành nó. Dự án đó được thực hiện ở ngoài sân trước, Jack cay cú nghĩ trong khi tự rót cho mình thêm một ly. “Sao tóc anh lại màu trắng?” Elsa ngồi xuống cạnh Jack nơi chiếc bàn anh đang ngồi, và nhìn anh chằm chằm. Jack uống một ngụm từ chiếc cốc trước khi đáp lời. “Thế tóc cô thì sao?” “Tôi hỏi anh trước mà.” “Ờ, thì, tôi hỏi cô sau mà.” “Câu đó thậm chí còn chẳng có nghĩa gì cả,” Elsa bật cười thành tiếng. Jack cũng cố nặn ra một nụ cười, nhưng rồi anh lại bị nấc. Có lẽ anh đã uống quá nhanh-


“Tôi nhuộm tóc,” Jack nói. “Vì tôi muốn thế thôi.”


“Gì? Không phải do quá khứ bi kịch gì à?” Elsa giằng lấy ly của Jack và nhấp một ngụm nhưng rồi cô nhăn mặt và phải đặt lại nó xuống.


“Đáng buồn là không. Cô có thể giả vờ là một nhà tâm lí học và bảo tôi rằng lí do là tôi muốn quên đi cuộc sống trước đây và mấy thứ nhảm nhí nào đó, nhưng thật sự là không có,” Jack nói. “Tôi muốn mình trông khác đi. Nên tôi dùng thuốc nhuộm tóc.”


Elsa im lặng khoảng hai giây trước khi nói tiếp. “Vậy ra anh là gay.” Cái mà lẽ ra là một câu hỏi thì lại là một câu khẳng định, và nó được nói ra bằng giọng điệu đùa cợt trịch thượng.


“Nếu tôi là gay thì cô cũng vậy thôi,” Jack chẳng còn quan tâm nếu câu đáp trả ấy nghe có khập khiễng không nữa, và anh nhếch môi khi thấy cô đang bật cười thành tiếng.


“Có gã trai thẳng nào lại đi nhuộm tóc không cơ chứ?” cô hỏi.


“Mấy gã nóng bỏng,” Jack trả lời gần như ngay tức khắc, và nó chỉ khiến Elsa cười dữ hơn, lớp vỏ bọc cứng nhắc của cô đã được gỡ bỏ, lần đầu tiên.


“Hẳn rồi,” cô nói.


“Ờm, thế còn cô thì sao?” Tới lượt Jack hỏi. Cơn cười của Elsa dần hết, và cô vẫn rất vui vẻ khi trả lời anh.


“Tôi vẫn luôn yêu những bông tuyết trắng, kể từ khi còn nhỏ. Nên ngay khi có thể, tôi nhuộm tóc và giữ màu như vậy tới tận bây giờ.”


Jack gật đầu.


Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên rung chuyển cả căn nhà, và có ánh sáng lóe lên. Cả Elsa và Jack đều không hẹn mà cùng quay đầu lại, rồi Astrid và Merida chạy như bay qua cánh cửa chính, khuôn mặt họ đen xì, bị bao phủ bởi tro, và mái tóc họ lấm tấm đầy những vụn đen.


“Pháo hoa bị nổ rồi,” Astrid thờ ơ nói, như thể là trên mái tóc vàng tết lại của cô chẳng có gì vậy, rồi đánh hông sang một bên. “Khá là ấn tượng.”


“Ờ,” là lời đáp của Merida, và cô lắc lắc những lọn tóc đỏ xoăn tít, cong môi đầy chán ghét. “Tởm thì có.”


Elsa và Jack nhìn thẳng vào mắt nhau, và rồi cả hai bật cười.

Ngày 8 tháng 7


“Astrid vừa hôn tôi.”


Hiccup nói những lời này với một nụ cười tươi rói, và cậu nhìn xuống Jack khi anh đang nằm trên sàn còn cậu thì ngồi trên giường. Làm sao mà họ rơi vào tình huống này thì phải kể lại câu chuyện dài tên là Cái-giường-quái-quỷ-quá-nhỏ-và-Jack-thì-chẳng-muốn-nằm-chung-với-Hiccup-vì-Merida-sẽ-đi-rêu-rao-rằng-anh-là-gay.


“Quá tuyệt rồi còn gì,” Jack nhẹ nhàng nói. “Muốn tôi giúp mở tiệc ăn mừng không?”


“Thằng điên,” Hiccup vui vẻ đáp lại, và Jack mỉm cười nhìn bạn mình.

Ngày 24 tháng 7


Jack ước gì anh đã mang theo nhiều đạn dược hơn. Khẩu súng anh cầm đã hết đạn chỉ sau vài phát bắn, và bọn chúng thì đang đến gần. Anh khom người sau một bức tường gạch, mong rằng nó sẽ che cho mình khỏi bị nhìn thấy. Jack thậm chí đã phải bôi bùn và than lên tóc để làm màu tóc tối đi. Điều này khiến anh phát ốm lên được. Anh nhăn mặt khi bùn đang chảy ngày càng nhiều hơn xuống cổ mình.


Anh vẫn chưa nhìn thấy Rapunzel, Merida, hay Kristoff. Họ đều đã bị tách khỏi đoàn, dù Elsa đã nghiêm khắc ra lệnh không được làm thế. Rồi Elsa cũng bị lạc nốt, nên Jack cảm thấy hoàn toàn ổn khi làm trái lời cô.


M* nó. Có tiếng động, hiểm nguy đang rình rập ở cái ngõ không cách xa anh là mấy. Những tiếng động ấy không phải do con người tạo ra, tiếng gầm gừ ghê rợn và những âm thanh không rõ ràng cố gắng nói thành câu. Chúng, tất nhiên, cũng đã mất hết phổi, tim hay bất cứ cái gì khiến chúng nói được, nên Jack có thể dễ dàng phân biệt chúng với các đồng đội.


Jack bám theo bờ tường lối đi, những khối gạch thô ráp sượt qua lưng anh, và đôi lúc lại giật lại bộ quần áo đen anh đang mặc. Khẩu súng vô dụng được anh đeo bên hông, và nếu may ra anh chỉ gặp duy nhất một con,thì anh có thể đâm chết nó bằng con dao mang bên mình hoặc ít ra là có thể thoát khỏi nó.


Cúi người bên bức tường, anh càu nhàu khi thấy phải có ít nhất năm con zombie đang tiến vào lối này. Nhưng rồi anh nghe thấy, một giọng nói mà anh có thể nhận ra ngay, đang gọi chúng về phía mình. Jack lập tức lao ra khỏi chỗ trú, chẳng còn quan tâm mình sẽ bị cắn hay bị giết khi không có vũ khí phòng vệ nữa.


Đồ thần kinh Elsa đã quyết định làm mồi để cho những người khác trốn thoát.


Jack có thể thấy Rapunzel, Merida và Kristoff ở một góc khác đang rón rén chạy đi, trong khi Elsa thì bạo gan đứng thẳng trước những cái xác sống. Mái tóc của cô, cũng từng bôi đầy bùn đất để tránh bị phát hiện, giờ đã được xả sạch trở lại màu trắng xóa. Mái tóc ướt dính bết vào cổ bị cô hất qua vai. Bộ đồ đen không còn nữa, thay vào đó là một chiếc đầm lộng lẫy chắc hẳn từng thuộc về một cô dâu, và nó cũng trắng không tì vết.


Cô đang cố thu hút sự chú ý của chúng, và Jack ghét điều này.


Elsa bước lùi lại, không còn nói gì nữa, nhưng cô đang nhử chúng lại gần bằng nụ cười dụ hoặc và những cái lắc hông. Chết tiệt. Tất nhiên zombie không thể bị khơi dậy dục vọng, nhưng nếu Elsa cứ tiếp tục-


Jack phải hết sức kiềm chế bản thân yên vị khi Elsa đưa lưỡi lên liếm môi, và còn hơn thế nữa khi lũ zombie quái gở đó đang lại gần cô hơn.


Anh cần phải đưa cô ra khỏi đó. Nhưng Rapunzel, Merida và Kristoff vẫn chưa tới được nơi an toàn. Anh có thể trông thấy Merida đang bị thương, cô bước đi khập khiễng và một tay Kristoff đang phải dìu cô. Rapunzel quàng cánh tay còn lại của Merida qua vai, và đối với Jack lúc này thì họ đang di chuyển quá chậm rồi.


Elsa dang rộng cánh tay, và vẫn tiếp tục di chuyển, như là để cho bọn chúng thấy rõ dòng máu nóng đang chảy trong cô và cô sẽ là một món ngon lành để chúng thưởng thức như thế nào. Jack nổi giận, anh với tay lấy khẩu súng của mình trước khi nhớ ra nó đã hết đạn.


Rapunzel và Kristoff đã đưa được Merida đi an toàn, và mắt Elsa lóe lên ra hiệu cho bọn họ chạy đi, rồi cô cũng bỏ chạy.


M* kiếp. Không ai biết súng dùng để làm gì à?


Jack chửi thề rồi chạy theo cô, vì cô sẽ chẳng thể chạy nổi trong cái váy cưới đó. Mà thế quái nào cô lại tìm được cái váy cưới đó thế? Đám zombie đang đuổi theo sát nút, còn cô thì đang dùng tay nhấc chiếc váy lên và hối hả chạy như một nàng công chúa hay gì đó vậy.


Giờ chúng đã bao vây cô, những cái thây đang lù lù ngay trước mặt. Rồi Elsa đã làm một việc khó có thể ngờ tới: trượt ngã, và giờ thì cô đang nằm trên mặt đất, bị bao vây bởi bọn xác sống. Jack lớn tiếng chửi thề, rồi anh cũng tới được đó, ném mình vào đám bọn chúng, cắt rời đầu một con, và lướt một đường ngọt xớt qua cổ một con khác.


“Jack, cái-” Lời Elsa nói bị ngắt giữa chừng, vì Jack đã quỳ xuống và đưa lưỡi dao xuyên qua tà váy, xé nát nó. “Này!” Elsa kêu lên, mặt cô đỏ dừ khi cố gắng che lại cơ thể mình, Jack đã xé hết toàn bộ phần váy cho tới khi Elsa chỉ còn lại đồ lót và chiếc cóoc-sê trên người.


“Cô chẳng chạy nổi trong cái thứ đó đâu!” Jack gào lên, rồi anh kéo Elsa dậy và họ lại tiếp tục chạy. Tuyệt. Hoàn hảo thấy m*. Bọn chúng lại đang bám sát rồi, cái lũ xác sống ấy.


“Jack!” Elsa hét lên khi một con trong số bọn chúng chạy nhanh hơn và đã bắt kịp hai người. Jack lúc này vẫn đang chửi cả thiên hà, nên anh ném tất cả những gì hai người họ có về phía sau và mong rằng anh ném trúng những thứ đó.


Tuyệt diệu làm sao. Nhiệm vụ lần này đúng là một thảm họa.

Ngày 25 tháng 7


“Cô đã nghĩ cái đé* gì cơ chứ?” Jack gào vào mặt Elsa, và hai tay anh ấn mạnh cô vào bức tường của ngôi nhà họ mới tìm được. Đầu cô đập vào tường, khá mạnh, và nó khiến cho hộp sọ cô đau nhức. “Cô đã có thể chết đấy!”


“Merida bị thương,” Elsa gào lại, ánh mắt cô tràn ngập sự ghét bỏ, và cô cố gắng kéo cánh tay chắc nịch của Jack khỏi mình một cách chật vật. “Để tôi yên!”


“Dù cậu ấy có bị thương hay không, cô không thể chơi cái trò anh hùng ngu xuẩn trong khi những người khác chạy thoát như vậy được!” Jack tiếp tục gào lên đầy khắc nghiệt, những ngón tay anh vùi vào đôi vai trần của Elsa sâu tới mức để lại những vết đỏ.


Elsa vẫn chưa thay ra chiếc váy cưới rách bươm, nhưng cơ thể thiếu tươm tất của cô còn chẳng hề run rẩy trước cái lạnh. Cô cào vào bàn tay Jack, và khi thấy việc đó không có hiệu quả, cô cố đẩy mạnh vào ngực anh, rồi sau đó thì đá anh. Mọi nỗ lực của cô đối với Jack đều uổng công, anh thậm chí còn giữ cô chặt hơn trước.


“Tránh xa tôi ra!” Elsa hét vào mặt Jack, đôi mắt cô mở lớn giận dữ và khuôn miệng cô phát âm từng từ ngữ với sự phẫn nộ không kém.


Jack vẫn như trước giữ chặt vai cô, nhưng rồi anh từ từ thả cô ra, để cô lùi lại phía sau và đưa tay xoa lên những dấu vết mà anh để lại. Rồi Jack quay người như thể định bỏ đi, và Elsa cũng vậy, nhưng anh bỗng giật tay cô lại với một nụ hôn không ngờ tới.


Bờ môi anh lạnh băng, nhưng môi cô cũng vậy, và họ đang sẻ chia cùng một hơi thở. Môi anh nứt nẻ và Elsa có thể nếm được vị máu khi nó chảy xuống khỏi khóe miệng anh. Và cũng giống như vậy, bờ môi cô cũng đều đã nứt nẻ do khí lạnh. Họ nếm được cả vị của đất bụi, có lẽ là từ mái tóc vẫn trết đầy bùn của Jack.


Không phải tất cả đều là môi chạm môi, hầu hết là răng họ va vào nhau và Jack đang dồn hết mọi bực tức vào Elsa. Anh cắn, mút và mạnh mẽ hôn cô, và khi môi họ rời nhau, anh nhìn Elsa một lần cuối trước khi bỏ đi.


Comments


Gần đây

Chuyên mục

Thể loại

Liên hệ

Bạn không muốn bỏ lỡ bất cứ bài viết nào mới? Hãy like page của chúng mình tại đây:

Lưu trữ

SỞ HỮU

Blog thuộc về FC Jelsa - JackxElsa Việt Nam

Thiết kế: Sato

Blog không sở hữu các nhân vật. Nhân vật thuộc về Walt Disney Studio và Dreamworks Animation.

Các tác phẩm và bản dịch thuộc về blog. Không mang đi nơi khác khi chưa có sự xin phép tại đây.

bottom of page