top of page

Chap 4: Nếu tôi để người bước vào, người sẽ chỉ muốn thoát ra

  • Min
  • Jan 20, 2018
  • 22 min read

Ngày 2 tháng 8


“Hôm nay là ngày giặt đồ,” Rapunzel nói với Jack khi anh bước vào phòng khách. Ngôi nhà mới nhất có một cái sofa không bị rách, nên Jack ngồi lên đó, và cũng có một cái bàn nữa, trên đó Rapunzel đã để lên một chậu đầy nước.


Với cục xà phòng trong tay, cô bắt đầu chà quần áo, và đó là khi cô chú ý tới biểu cảm của Jack.


“Mọi người đi hết rồi,” Rapunzel nói giọng vui vẻ. “Astrid và Hiccup đi dạo cùng nhau đấy, chẳng phải thật quá ngọt ngào sao? Flynn đang ngủ. Còn Anna, Kristoff và Elsa đã rời nhà đi lục soát xung quanh rồi.”


“Cái gì cơ?” Jack lập tức đứng bật dậy khi nghe được những lời cuối của cô. “Chỉ ba người họ thôi sao? Họ đi làm nhiệm vụ?”


“Không phải,” Rapunzel cố gắng làm anh bình tĩnh lại, cô lắc đầu nguầy nguậy khiến cho mái tóc vàng rủ thác xuống hai vai. Nhưng chỉ với vài cái vuốt tóc, chúng đã quay trở lại sau tai cô gọn gàng. “Họ chỉ tới một ngôi nhà gần đây thôi. Elsa nói ba người là đủ rồi.”


Jack ngả người trở lại trên chiếc sofa. Cái tên Elsa gợi ra những kỉ niệm không mấy dễ chịu. Nghĩ lại hình ảnh cô đang đánh lạc hướng lũ zombie, và cơn nóng giận đã bùng lên trong anh. Cơn giận đó là một thứ mà anh chẳng thể hiểu nổi - tại sao ngày hôm đó anh lại tức giận đến thế? Elsa đã mạo hiểm tính mạng của mình để cứu Merida, Rapunzel và Kristoff, và anh thậm chí còn chẳng thích cô. Lẽ ra anh không nên quan tâm đến việc Elsa sống hay chết chứ.


Nhưng anh lại quan tâm.


“Mọi người đều đã đi cả, nên cậu có thể kể cho tớ nghe chuyện gì đang làm phiền cậu được rồi đấy,” Rapunzel nói, tay vẫn không ngừng giặt giũ nhưng ánh mắt lại chạy về phía Jack. Jack chỉ cười, vì Rapunzel đã quá tò mò rồi, và anh đứng dậy bước tới chỗ cô.


“Cậu sẽ không được giặt hết một mình đâu,” Jack nói, rồi anh nhấn một chiếc áo vào chậu nước. Rapunzel cười cảm kích nhưng vẫn huých một cái vào hông anh.


“Trò này không thành công đâu,” Rapunzel nói. “Chuyển chủ đề và tỏ ra tốt bụng à. Cậu không vui; cậu đã như vậy nhiều ngày rồi. Tâm sự với tớ đi.”


“Chẳng có gì đâu, Rapunzel à,” Jack nói, và rõ ràng là anh đang dối lòng khi nói câu này. “Thật đấy.”


“Là do một cô gái à?” Đôi mắt xanh lá của Rapunzel mở lớn lo lắng. “Hay là gia đình cậu? Jack, cậu có thể nói với tớ mà.”


“Rapunzel,” Jack thở hắt ra, nhưng vẫn gượng cười và quay sang cô bạn. “Thay vào đó, sao cậu không kể cho tớ nghe về Flynn nhỉ?”


Khuôn mặt Rapunzel đỏ lựng lên, và cô cúi gằm mặt xuống, khẽ cười. “Tớ- Tớ nghĩ là anh ấy thích tớ,” cô thừa nhận, và ngẩng mặt lên nhìn Jack. “Nhưng tớ không biết phải làm gì.”


Hừm, giá như nói chuyện với Rapunzel về chuyện tình cảm cũng dễ như với Hiccup, Jack nhớ lại câu cửa miệng “cứ chiến đi” mà anh thường nói với Hiccup, nhưng vì đây là Rapunzel, anh phải nghĩ kĩ hơn. Rồi anh đi đến kết quả cuối sau một thời gian suy nghĩ.


“Hôn hắn ta đi,” Jack cười nói, và Rapunzel đập vào cổ tay anh, khiến cho bọt xà phòng bắn tung tóe.


“Tớ chưa từng có bạn trai trước đây,” Rapunzel nói với anh, cô tiếp lời. “Tớ thậm chí còn chưa từng được ai hôn, Jack ạ- tớ nên làm gì đây?”


“Cậu có thể nói thẳng với hắn là cậu thích hắn,” Jack gợi ý, “Và nói thêm rằng nếu hắn ta có ý định giở mấy trò “dân chơi” với cậu thì tớ sẽ đá nát đít hắn đấy.”


“Jaack,” Rapunzel cất giọng cảnh cáo, nhưng cô vẫn mỉm cười.


“Phải, cậu nói đúng. Tên đó chắc hẳn cũng có thể đá đít tớ nếu hắn muốn,” Jack càu nhàu, và Rapunzel bật cười thành tiếng, xoa xoa mũi.


Jack tiếp tục giặt đồ và để cho những suy nghĩ của mình lang thang. Rapunzel đang hoàn toàn hạnh phúc với suy nghĩ rằng cô chuẩn bị bắt đầu một mối quan hệ. Tại sao anh lại thấy khó khăn đến vậy khi thừa nhận rằng bản thân anh, dường như, đã có chút gì đó với Elsa? Ý nghĩ đầu tiên của anh là, vì cô ta là một đứa trẻ con nhõng nhẽo xứng đáng phải nhận lấy những gì tồi tệ nhất, nhưng anh biết điều đó không đúng. Thực tế thì, cô ấy cũng chỉ là con gái thôi. Không, anh chẳng có tình cảm gì với cô ta cả. Jack cố thuyết phục mình như vậy, nhưng cô đã thu hút anh và đã ám ảnh anh mất rồi. Là đôi mắt của cô. Đôi mắt xanh trong veo ấy lấp lánh như những vì sao ấy. Đôi mắt có thể chứa đầy hận thù nhưng ngay sau đó lại ánh lên nét cười. Rapunzel hình như đã nhận ra rằng cơn giận của Jack nguôi đi khi anh giặt đồ, nên cô chỉ kiên nhẫn mỉm cười và đưa cho anh thêm xà phòng.

Ngày 3 tháng 8 Jack đang giả vờ ngủ vào sáng sớm hôm ấy khi Elsa, Kristoff và Anna trở về. Anh có thể nghe thấy tiếng cửa đóng lại, tiếng Anna líu lo chuyện trò, tiếng trả lời của Kristoff, và chất giọng nhẹ nhàng của Elsa bảo hai người kia trật tự nếu không họ sẽ đánh thức mọi người mất. Anh nghe thấy Anna lập tức im bặt, Kristoff cũng làm theo, và có tiếng bước chân họ rời đi. Chỉ mỗi Elsa là có vẻ như đang cắm rễ tại chỗ, vì Jack không nghe thấy tiếng bước chân cô. Và khi anh nghe thấy nó, thì những bước chân nhẹ nhàng thanh cao ấy đang tiến về phía anh. Elsa đóng lại cánh cửa phòng anh ở sau lưng mình, và cô ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh tấm nệm nơi Jack đang nằm. “Anh có thể giả bộ như đang ngủ,” Elsa nói. “Và anh có thể vờ như không biết tôi đang nói chuyện gì. Nhưng nụ hôn đó lẽ ra không nên xảy ra, Jack ạ. Anh nói anh ghét tôi. Và tôi cũng đã cố gắng ghét bỏ anh.” Đợi đã - thế quái nào mà Elsa lại biết được là Jack ghét cô cơ chứ? Chắc chắn là Hiccup rồi. Mà không, anh chưa từng nói với ai chuyện này cả. Trừ khi anh đã nói ra mà lại quên mất- Và còn vụ cô cũng cố ghét lại anh là sao cơ chứ? “Nhưng tôi không thể ghét anh,” Elsa nói tiếp. “Vì anh khiến tôi nhớ tới bản thân mình. Anh giữ khoảng cách với mọi người vì anh không muốn làm tổn thương họ. Nhưng với tôi-“ Cô cười một cách trống rỗng, và Jack khá chắc rằng cô đang lắc đầu hay làm gì đó tương tự vì anh nghe thấy tiếng tóc cô chuyển động, nhưng anh sẽ không mở mắt ra chỉ để kiểm tra thôi đâu. Elsa tiếp tục nói. “Nhưng anh lại muốn làm tổn thương tôi. Mà vấn đề là, anh không thể. Anh thực sự quan tâm tới an nguy của tôi. Và điều đó thật ngọt ngào biết bao, nhưng tôi không phải kiểu con gái dành cho anh đâu. Anh xứng đáng được ở bên một cô gái xinh đẹp, yêu thương anh, và người đó không phải tôi. Tôi xin lỗi.”


Có một khoảng im lặng, và rồi có tiếng Elsa gõ gõ vào cái gì đó. Có lẽ là sàn nhà, cũng có thể là tường. Nhưng Jack lặng im vì anh còn đang bận phân tích những lời cô vừa nói. Cơ bản là cô đã nói rằng cô biết anh đang đang phát triển tình cảm đối với cô - đó là nếu như giận dữ hôn cô cũng tính là tình cảm. Dù thế nào, cô cũng biết là anh đã thức. Và cô đang đợi lời đáp của anh.


Jack từ chối chơi trò này với cô.


“Anh biết đấy, có thể tôi đã thích anh,” Elsa cẩn thận lựa chọn từ ngữ, hẳn là để có thể thấy chút phản ứng từ người kia. “Nhưng không phải là do anh. Vấn đề là ở tôi cả.” Những lời cuối cùng không được cô nói ra một cách buồn bã, mà giống như tiết lộ một sự thật hơn. Rồi cô đứng dậy, vì Jack nghe thấy tiếng chân ghế dịch trên sàn nhà.


Bên trong Jack đang tranh luận gay gắt về việc để cô rời đi hay thừa nhận rằng anh cũng thích cô. Elsa xoay tay nắm cửa, và Jack, trước khi có thể tiếp tục đoán mò thêm điều gì nữa, vội ngồi bật dậy.


“Elsa!” anh nói. Elsa quay người lại nhìn anh, dừng lại ở trước lối vào. Cô bình tĩnh khoanh tay lại và chờ anh nói tiếp. Jack ném chiếc chăn sang một bên và đứng dậy, bằng cách nào đó, anh lại thấy lúng túng khi đứng trước cô.


“Tôi không-” anh cau mày như thể nói ra điều này khiến anh đau đớn lắm vậy. “Tôi không ghét cô. Và tôi cũng không muốn tổn thương cô. Làm ơn, hãy tin tôi khi tôi nói ra điều này.”


Elsa chầm chậm gật đầu, và Jack chẳng thể đọc được cô đang nghĩ gì qua ánh mắt ấy. “Tôi cũng không ghét anh, Jack ạ. Tất cả những gì tôi vừa nói đều là thật lòng.”


Chết tiệt. Cô là đồ chết tiệt. Jack cau mày, và chật vật nghĩ ra lời gì đó để đáp lại, nhưng anh chẳng thể tìm được đúng từ cần tìm.


Vậy nên anh lại hôn cô.

Ngày 15 tháng 8


Hai người đã đi đến quyết định rằng mối quan hệ giữa họ là bất khả thi. Elsa là trưởng nhóm, và giờ đây thì cô chủ đích ngăn Jack tham gia nhiệm vụ, cô một mực cho rằng Jack thường bảo vệ quá mức cần thiết và anh luôn cố gắng giữ cô, hay bất cứ người bạn nào của anh, tránh xa khỏi vùng nguy hiểm. Do đó, cả hai đã cãi nhau to khi Elsa nói rằng Jack sẽ không được phép đi cùng.


Jack cứ khăng khăng là anh hành động như vậy là vì anh lo lắng, còn Elsa thì hét trở lại ngay rằng cô không phải một đứa trẻ yếu ớt và cô có thể tự lo cho bản thân cũng như những thành viên khác.


Kết cục là hai người lại hôn nhau trong giận dữ, cả Jack và Elsa đều dữ dằn tấn công bờ môi đối phương cho tới khi chúng ứa máu.


Khi môi họ rời nhau, Elsa nói với Jack rằng anh vẫn sẽ không được phép đi làm nhiệm vụ.

Ngày 18 tháng 8


Họ đã quay về, an toàn như mong đợi. Elsa ném cho Jack một ánh nhìn thách thức, giống như là cô rất tự hào về điều đó. Jack chỉ đáp trả cô bằng cách trẻ con nhất có thể, anh lè lưỡi ra trêu chọc cô như một cậu bé trên sân chơi vậy. Cái cách khuôn mặt cô sáng lên rạng ngời, cùng với tiếng cười của cô, là quá đủ để Jack cảm thấy hành động đáng xấu hổ vừa rồi rất đáng bỏ công.

Ngày 25 tháng 8


Hình như Anna đã mất tích. Elsa trở về từ chuyến đi dạo sáng sớm với đôi mắt mở to và hơi thở nặng nề, nước mắt long lanh chỉ chực trào khỏi khóe mắt cô. Jack được nghe kể lại, từ Merida, rằng Elsa đã đi dạo lâu hơn bình bình thường vào sáng hôm đó và Anna đã phát hoảng, cô nói rằng đây không phải lần đầu Elsa bỏ đi và đã rời nhà để đi tìm chị.


Sau khi Elsa được Astrid nói lại cho điều này, Merida nói, cô liên đi tìm Anna nhưng có vẻ như là vẫn chưa tìm thấy.


“Anna sẽ chết mất,” Elsa nức nở khi cô trông thấy Jack. “Kristoff nói rằng tất cả vũ khí của con bé đều ở trong phòng cả. Con bé không mang đồ ăn, cũng chẳng mang quần áo-” Hai bàn tay Elsa ôm lấy khuôn mặt cô, cơ thể rung lên cố không bật ra tiếng khóc.


Jack không dám chắc lúc này cô muốn nghe điều gì. Thường thì anh sẽ nói với cô rằng Anna sẽ ổn, rằng mọi người sẽ đi tìm không ngừng nghỉ, nhưng thực tế ra thì, cơ hội sống của Anna rất mỏng manh.


“Tôi sẽ giúp cô tìm cô ấy,” Thay vì an ủi cô, Jack đề nghị, và Elsa ngẩng đầu lên, nhưng cô không tỏ ra cảm kích mà sắc mặt lại đầy vẻ ngạc nhiên.


“Không, anh không cần làm vậy,” Elsa nói. “Kristoff và Flynn đã ra ngoài ra ngoài tìm con bé rồi, thêm cả Merida và Astrid nữa. Rapunzel và Hiccup thì ở lại trông chừng nhà để Anna có thể quay về - hãy ở lại với hai người ấy.”


“Elsa-” Jack nói, nhưng Elsa chỉ lắc đầu.


“Không,” cô nói. “Anh không thể. Anh khiến tôi rối tung cả lên đấy, Jack. Tôi rất cứng đầu, và anh thì cũng bướng bỉnh không kém. Dù sao đi chăng nữa, tôi cũng không muốn anh đi. Con bé là em gái tôi. Chuyện này xảy ra là lỗi của tôi.”


“Khốn nạn thật, Elsa. Tôi đang cố giúp đỡ cô đây, và nếu cô cứ tiếp tục chơi trò anh hùng-” Jack cau mày.


“Tôi không phải đang chơi trò anh hùng!” Elsa ngắt lời anh. “Anna đang gặp nguy hiểm, và đó là lỗi của tôi, và tôi không muốn anh cũng bị thương!”


“Nhưng cô lại để những người khác đi.” Jack nhướn mày. Elsa lắc đầu.


“Không phải. Họ đã tự đi mà không nói với tôi. Có vẻ như Kristoff đã lén đi sau lưng tôi và dẫn những người khác theo cùng.” Elsa nói. “Như vậy không có nghĩa là tôi cũng sẽ để anh đi.”


Cô cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cô chỉ lặng yên và ngồi xuống trên chiếc sofa. Jack lại có thể nghe thấy tiếng khóc của cô. Anh ngồi xuống cạnh cô, lúng túng, và Elsa nắm lấy tay anh trong đôi bàn tay mình.


“Tôi rất tiếc,” Jack nói giọng nghiêm trang. “Nhưng- hãy lạc quan lên. Cô ấy sẽ quay về thôi.” Elsa cúi thấp đầu xuống, và khi cô nói, cô lại nổi nóng vì một lí do nào đó.


“Anh thì lạc quan lắm chắc,” cô nói. “Anh là ai mà đi nói với tôi những lời đó, trong khi anh thậm chí còn chẳng thể nói chuyện với tôi mà không nổi giận chứ?”


“Nghe này, thưa bệ hạ, tôi đang cố làm người tử tế và nói với cô rằng cô em gái của cô vẫn chưa tự đi giết mình, trong khi đó mới là sự thật đấy!” Jack gào lên đáp lại, vì cô lẽ ra nên thấy mừng thấy m* khi mà anh đã bỏ công phủ đường cho những lời nói của mình đấy.


“Tôi hiểu cảm giác ấy ra sao,” Elsa trống rỗng nói, giống như cô đã chẳng hề nghe thấy câu nói cuối cùng của Jack vậy. Cô quay đầu lại để đối mặt với Jack, và tay cô nắm lấy những ngón tay anh chặt hơn. “Cảm giác đánh mất em gái, giờ tôi thực sự hiểu rồi.” Chỉ như vậy thôi, cô đã khiến Jack đi hết từ cảm xúc này tới xúc cảm khác chỉ trong một cuộc đối thoại. Vẻ sầu não trên khuôn mặt cô khiến Jack cảm thấy hối hận khi đã nói ra những lời vừa rồi, nên anh ngả người ra phía trước, để lại trên trán cô một nụ hôn dài dịu dàng.


“Cô ấy sẽ ổn thôi,” Jack thầm thì, chạm chóp mũi mình lên mũi cô. Elsa nhẹ nhàng gật đầu, và để cho Jack đặt lên môi cô nụ hôn ngọt ngào đầu tiên, xóa đi bao giận dữ mà cả hai từng trao nhau trong những lần chạm môi trước đây.

Ngày 26 tháng 8


Có vẻ như Elsa lại đang lo lắng. Kristoff, Merida, Flynn và Astrid vẫn chưa quay trở về, và cũng không có dấu hiệu gì cho thấy Anna sẽ quay trở lại. Rapunzel đang rửa bát ở trong bếp, Hiccup đang nấu bữa tối, nhưng Elsa chỉ ngồi lặng yên như một bức tượng đá trên chiếc sofa.


Jack bước vào khu vực phòng khách và đi tới định sẽ giúp Rapunzel với chồng bát đĩa hoặc giúp Hiccup nấu nướng, nhưng Rapunzel chỉ lắc đầu và ra hiệu về phía Elsa.


Vậy nên Jack ngồi xuống cạnh Elsa và chờ cô mở lời tâm sự.


“Tất cả là lỗi của tôi,” Elsa nói, có lẽ đã là lần thứ một trăm trong hai ngày nay rồi. “Đúng chứ?”


“Chuẩn,” Jack nói. “Hoàn toàn là lỗi của cô. Rõ ràng là cô đã tẩy não Anna và khiến cho cô ấy bỏ chạy.”


Elsa hé môi cười, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng phai mờ sau đó. “Tôi chỉ lo lắng thôi mà.”


“Cô có quyền lo lắng.”


Elsa mặt đối mặt với Jack, đôi mắt cô sáng lên đầy hy vọng. “Anh có nghĩ con bé sẽ ổn không?”


Thật lòng ấy à? Không đâu.


“Chắc chắn rồi,” Jack nói.


Cả hai ngồi lặng thinh, kể cả khi cánh cửa chính mở ra báo hiệu sự trở về của nhóm tìm kiếm.

Ngày 27 tháng 8


Anna đã về nhà, và cô hoàn toàn ổn. Nhưng cô đang mặc một bộ quần áo khác, mang theo một túi đầy tư trang mà chắc chắn là cô được trộm được, và trên môi cô là một nụ cười rạng rỡ. Cô cũng mang về một người lạ mặt.


Rapunzel, Astrid, và Jack đang ngồi cả trên sofa, vội ngồi thẳng dậy khi Anna cất tiếng gọi họ. Kristoff, Flynn và Merida đã rời nhà để đi lấy nước như mọi ngày, và Elsa- hừm, cô còn đang đổ lỗi cho bản thân nhiều hơn cả mấy ngày trước. Jack quan sát kẻ lạ mặt - một gã cao ráo với mái tóc nâu vàng, râu quai nón, đôi mắt màu xanh lá và khuôn mặt lấm tấm tàn nhang.


“Đây là Hans,” Anna hớn hở nói, cô cứ dính lấy gã kia và trao cho hắn loại ánh mắt khiến cho Jack muốn nôn ọe. “Chị Elsa đâu ạ?”


Đang lo phát sốt lên vì cô kia kìa, con nhỏ ích kỉ, ngu ngốc-


“Trong phòng cậu ấy.” Đôi mắt Rapunzel ngập tràn lo lắng. “Anna, chúng tớ đã rất lo đấy-”


“Tớ sẽ giải thích mọi chuyện sau, được chứ?” Anna nói vội, và cô kéo theo gã đàn ông kia chạy dọc hành lang.


Rapunzel trao đổi ánh mắt với Astrid, và Jack thì đã đứng dậy tự lúc nào, sẵn sàng nói thẳng cho Anna nghe suy nghĩ của mình, nhưng nhìn vẻ mặt của Astrid, anh biết mình chẳng phải người duy nhất.


Ngay khi hai ra khỏi khu vực phòng khách, cả hai đã có thể nghe thấy tiếng nói chuyện.


“Chị Elsa!” Anna phấn khích nói, và cô kéo Hans tới trước lối vào phòng Elsa. Jack thoáng trông thấy Elsa ở đó, mái tóc không được tết lại gọn gàng như mọi ngày mà đang xõa xuống bờ vai cô. Ngoại hình cô lúc này đều phản chiếu lại bao lo âu cô đã trải qua, thế nhưng giờ đây khi Anna đã trở về, cô lại tỏ ra bình tĩnh và lãnh đạm.


“Đây là Hans,” Anna nói tiếp, “Và- ừm-”


“Chúng em muốn-” Hans mở miệng nói lần đầu tiên, và chưa gì Jack đã thấy không thích hắn rồi.


“Xin-“ Anna cười khúc khích. “Lời chúc của chị-“ Han nhìn Anna, nói. “Cho lễ cưới của chúng em!” Hai người đồng thanh. Elsa chớp mắt kinh ngạc, Jack có thể trông thấy cô từ chỗ anh đang đứng. “Lễ cưới sao?” cô thốt lên. “Vâng!” Anna hạnh phúc nói, ôm chặt lấy Hans. “Chị xin lỗi, cái gì cơ?” Elsa hỏi. “À thì, chúng em vẫn chưa lên kế hoạch cụ thể,” Anna nói. “Tất nhiên là buổi lễ sẽ chỉ nhỏ-“ “Anna,” Elsa ngắt lời em. “Chị có thể nói chuyện với em chút được không? Một mình em ấy?” Anna như vỡ vụn trước khả năng Elsa có thể sẽ không chấp nhận cô và người đàn ông mà cô đã quyết định sẽ kết hôn cùng này. Rõ là Elsa cũng mơ hồ về cậu “Hans” này không kém gì Jack. Astrid đẩy Jack sang một bên, trong khi mắt không rời cuộc đối thoại giữa Elsa và Anna. “Không,” Anna bước lùi lại, ôm lấy cánh tay của Hans. “Bất cứ điều gì cần nói, chị đều có thể nói với cả hai người chúng em.” “Được thôi,” Elsa nói rõ, hất mái tóc ra đằng sau. “Em không thể cưới một người đàn ông mà em chỉ mới gặp được.” “Em có thể nếu đó là tình yêu đích thực,” Anna quả quyết. “Em biết gì về tình yêu đích thực cơ chứ,” Elsa bực bội. “Biết nhiều hơn chị! Chị chỉ biết xa lánh mọi người thôi,” Anna nhấn giọng. Elsa kinh ngạc khi nghe thấy điều đó, nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh. “Hai người hỏi xin lời chúc phúc của tôi, nhưng câu trả lời là không. Giờ thì tôi xin phép.” Cô lướt qua Anna và Hans, Astrid cùng Jack vội nhảy ra khỏi lối đi để cô không biết họ đã nghe lén. Elsa dừng lại ở chỗ Jack, người đang xô Astrid sang một bên để chạy. Rồi cô tiếp tục bước đi.

Ngày 28 tháng 8


“Thế, gã Hans đó là ai vậy?” Jack hỏi khi cả hai đang ở một mình trong phòng cô. Elsa đang nằm trên giường, còn Jack thì ngồi trên chiếc bàn trang điểm. Elsa nhìn lên trần nhà khi cô trả lời.


“Hình như cậu ta đã cứu mạng con bé khi nó gặp rắc rối,” Elsa nâng tay vẽ những vòng tròn lên tấm ga giường. “Anna cho rằng mình yêu cậu ta. Vậy nên nó muốn cậu ta trở thành một thành viên của nhóm.”


“Và cô nói-?”


“Tôi đồng ý, tất nhiên rồi.” Elsa chống khuỷu tay nâng người dậy, nhăn mặt. “Tôi yêu Anna. Nhưng lại không thực sự thích cậu Hans đó- cậu ta quá là bất ngờ, quá-”


“Cô đang ghen,” Jack tuyên bố, và liếc nhìn Elsa.


“Tôi không có,” Elsa nói, hé môi cười với Jack. “Có gì mà phải ghen?”


“Cô ghen vì Anna đang thay thế cô,” Jack cười vẻ đắc thắng. “Bằng một gã nào đó.”


“Gì cơ?” Elsa ngồi thẳng dậy trước lời buộc tội. “Không hề!”


“Có mà,” Jack hể hả. “Tôi biết thừa là Anna đang thay thế cô bằng gã này và cô đang ghen.”


“Không phải,” Elsa lại nằm xuống, đối mặt với trần nhà. “Ý tôi là- tôi không nghĩ thế,” Cô hơi quay đầu để có thể thấy Jack qua đuôi mắt. “Anh có tin cậu ta không?”


“Tôi không biết gì về hắn,” Jack nói. “Nhưng tôi sẽ thân thiết hơn với Anna. Rồi tìm ra những gì cô ấy biết về hắn.”

Ngày 29 tháng 8


“Em đã đính hôn với một gã đàn ông mà em chỉ vừa mới gặp ngày hôm đó á?” Kristoff đang hỏi Anna khi mà Jack nghĩ rằng cô cuối cùng cũng ở một mình và anh có thể nói chuyện với cô. “Bố mẹ em chưa từng cảnh báo em về người lạ à?” Thôi thì, Jack cũng đang có ít đồ ăn vặt ở đây, anh bí mật trốn đi và nghe ngóng cuộc trò chuyện.


“Hans không phải người lạ,” Anna cãi, và giọng cô trở nên mơ mộng ngay khi nghĩ về hắn ta. Anna thật ngu ngốc khi không biết về tình cảm của Kristoff dành cho cô, Jack nghĩ, trong khi ngay cả người mù cũng thấy được điều đó.


Kristoff chế giễu. “Ồ thế à? Họ hắn ta là gì?”


“Từ-quần-đảo-phía-Nam,” Anna nhanh nhẹn trả lời.


“Món ăn ưa thích?”


“Bánh kẹp.”


“Tên bạn thân?”


“Chắc là John,”


“Cỡ chân?”


Đã có chút lo lắng trong nụ cười. “Cỡ chân đâu có quan trọng,”


“Lỡ em không thích cách hắn ăn uống thì sao?” Kristoff hỏi. Jack cố nén cười, bởi vì rõ ràng là Anna chẳng biết tí gì về gã lạ mặt có-vẻ-hoàn-hảo này và Kristoff thì đang ghen.


“Hans yêu tôi,” Anna bướng bỉnh. “Và tôi cũng yêu anh ấy. Thế thôi.”


Kristoff lại nói tiếp cái gì đó về mũi, và Anna trả lời bằng giọng kinh tởm, nhưng rồi Jack bước vào phòng, khiến cả hai bất ngờ.


“Tôi không cắt ngang cái gì chứ?” Jack cười nhìn cặp đôi kia. Kristoff đang đứng trước mặt Anna, và Anna thì nhỏ bé tới nỗi chỉ chạm tới cằm anh.


“Không,” Kristoff lầm bầm, “Tôi cũng đang định đi.” Jack bước sang một bên để cho Kristoff đi, rồi anh quay sang Anna và mỉm cười.


“Chào anh, Jack,” Anna thở dài. “Anh cần gì sao?”


“Tôi chỉ đang tự hỏi cậu có muốn nói chuyện không thôi,” Jack nói, thế chỗ Kristoff. “Cậu biết đấy, về vài chuyện ấy.”


“Vài chuyện sao?” Anna cười. Nhưng rồi nụ cười ấy biến mất. “Chị Elsa bảo anh đến à?”


“Không,” Jack nói. “Tôi chỉ đang cần ai đó để nói chuyện thôi. Thế- anh chàng may mắn đâu rồi?”


“Hans đi với Astrid và Hiccup để lấy nước,” Anna nói, và nụ cười trở lại trên môi cô. “Anh ấy đang thực sự cố gắng trỏ thành một phần của nhóm. Thế không tuyệt sao?”


“Ừ, tuyệt lắm,” Jack nhái lại. “Vậy chuyện về cậu ta là như thế nào?”


“Anh ấy từng đi cùng trong một nhóm mười ba người,” Anna nhìn xa xăm. “Anh biết đấy, anh ấy có tới tận mười hai anh trai. Anh ấy chưa từng thực sự thuộc về nhóm đó, và nói với em rằng anh ấy vẫn luôn tìm kiếm một nhóm cho riêng mình. Và khi chúng em gặp nhau, em đã mời anh ấy nhập nhóm.”


“Và cậu hiểu rõ anh ta chứ?” Jack gợi chuyện.


“Chuyện đó có gì quan trọng nếu như em yêu anh ấy chứ?” Anna hỏi.


“Ừ, chẳng có gì quan trọng cả, nhưng tôi tự hỏi-” Jack thở dài. “Cậu tin cậu ta chứ?”


“Vâng,” Anna trả lời ngay lập tức. “Anh đấy đã cứu mạng em đấy, anh Jack à. Anh ấy hoàn thiện em. Chúng em- chúng em sinh ra là giành cho nhau!”


“Thôi được,” Jack nói. “Nếu cậu tin tưởng cậu ta, thì thế là đủ đối với tôi rồi.” Nụ cười của Anna quá rộng, tới nỗi nó như là đang kéo dãn má cô ra vậy.


“Cảm ơn anh, Jack,” cô nói cảm kích.


Khi Jack rời khỏi phòng, anh vẫn chẳng thấy tin nổi gã Hans đó.

Ngày 15 tháng 9


Jack bắt gặp Hans đang ở một mình vào một ngày nọ, gã ngồi trong bếp trước bữa sáng với súp cà chua mà Kristoff đã chuẩn bị sáng sớm hôm đó. Hans dịch sang để Jack có chỗ ngồi, và đưa cho anh một cái bát mới.


“Cảm ơn,” Jack nói, rồi xúc một muôi đầy cái thứ chất lỏng đỏ lừ được gọi là súp. Tởm quá. Anh lấy đúng khẩu phần ăn của mình và ngồi xuống chỗ mà Hans vừa mới dịch sang, rồi múc một thìa thìa đầy. Vị của nó cũng chán không khác bề ngoài, nhưng Jack chỉ nhún vai và tiếp tục ăn.


“Nhóm các cậu ấy,” Hans phá vỡ sự yên lặng, “Có nhóm trưởng không vậy?”


“Có,” Jack dàn phẳng bề mặt bát súp bằng mặt sau của chiếc thìa. “Elsa.” Tài nấu ăn của Kristoff hẳn phải có vấn đề nếu anh có thể dàn phẳng súp thế này, sao lại có người nấu hỏng súp được cơ chứ?


“Elsa là chị gái của Anna, đúng không?” Hans hỏi.


“Ừ,” Jack đáp, tiếp tục ăn vì dù nó có tệ đến mấy thì cũng vào bụng cả thôi.


“Các cậu ở bên nhau bao lâu rồi?” Hans hỏi tiếp.


“Cái gì?” Khuôn mặt Jack cắt không còn một giọt máu. Làm thế nào mà gã Hans này, một người hoàn toàn lạ mặt, biết được về mối quan hệ không bình thường giữa anh với Elsa chứ? Thật mờ ám. Hắn đúng là chỉ mang tới tin xấu-


“Cậu biết mà, cả nhóm ấy,” Hans giải thích. “Các cậu đi cùng nhau bao lâu rồi?”


“À,” Jack khó có thể ngăn mình tỏ ra nhẹ nhõm qua giọng nói. “Ờ, tôi không biết nữa. Nhiều tháng rồi, có khi là một năm chăng?”


“Hừm,” Hans nói, và Jack vẫn chưa biết nên nghĩ về sự tò mò này của hắn. Một mặt, đó là điều tốt, nhưng mặt khác, thì thật tồi tệ…


Jack ra hiệu cho Hans nói tiếp. “Elsa đã làm trưởng nhóm bao lâu rồi?”


“Lâu lắm rồi,” Jack nói, và dù không còn mãnh liệt như ban đầu nữa, nhưng vẫn có cái gì đó nổi lên trong anh vì bị thay thế. Có lẽ đó là lí do tại sao anh ghét Elsa lâu đến vậy- Jack chìm đắm trong dòng suy tưởng trong khi Hans nói tiếp.


“Nếu Anna tìm tôi, cậu có thể nói với cô ấy là tôi ra ngoài đi dạo chứ?” Hans đứng dậy.


“Ừ, tất nhiên,” Jack nói.


Hans rời đi.

Ngày 30 tháng 9


Ngôi nhà mới lần này có ít phòng hơn. Mọi người buộc phải ở chung. Jack định chung phòng với Hiccup, nhưng cậu lại bị Kristoff bắt phải chung phòng, Merida ở cùng với Rapunzel, trong khi Astrid và Flynn quyết định chia sẻ căn phòng. Anna ở cùng Hans, đó cũng là điều tự nhiên thôi. Nên Jack không còn lựa chọn nào khác ngoài ở cùng Elsa. Nếu chuyện này không khó xử thì Jack cũng chẳng biết cái gì mới không như vậy. Cô đang quay lưng lại với cửa khi Jack bước vào phòng. Và cũng không khác gì, anh chẳng thể nhìn mặt cô vào ngay lúc này, vì cô thực sự khiến anh thấy bối rối với đôi mắt xanh ngây ngô ấy. Elsa vuốt tóc, mái tóc nhạt màu vuốt ve bờ vai cô. Jack tựa vào khung cửa, mỉm cười và ngắm nhìn cô tết lại mái tóc của mình như mọi ngày. Những ngón tay cô nhanh nhẹn di chuyển, và cô chỉ khoảng mất vài phút để tết xong. “Rợn cả người,” Elsa nói, và cô quay lại đối mặt Jack với một nụ cười trên môi. “Xin chào,” Jack mỉm cười đáp lại. “Anh đã chuẩn bị đi ngủ chưa?” Elsa hỏi, đứng lên khỏi chiếc ghế nơi cô vừa ngồi chải tóc. “Bằng gì?” là lời đáp của Jack, rồi anh ngồi lên giường. À nói tới giường- “Chỉ có một cái giường thôi.” “Tôi biết,” Elsa trả lời khô khốc. “Tôi đoán thế này có nghĩa là anh sẽ ngủ dưới sàn.” “Từ từ đã, thưa bệ hạ- nếu có ai phải nằm dưới sàn, thì đó là cô,” Jack khoanh tay lại. “Hừm- tôi không nghĩ vậy đâu,” khóe môi Elsa nhếch lên. “Tôi là trưởng nhóm, và còn là con gái nữa, nên-“ “Chẳng có nên gì cả,” Jack ngắt lời cô trước khi cô có thể nói xong suy nghĩ của mình. “Tôi nên được ngủ trên giường vì tôi là người làm phần lớn công việc trong cái nhà này.” “Anh đâu có. Là Rapunzel mà,” Elsa đảo mắt, nhưng nụ cười vẫn còn trên môi cô. “Sao cũng được. Tôi sẽ không nhúc nhích đâu,” Jack nói. Elsa ngồi xuống cạnh Jack, và đôi mắt cô ánh lên tia tinh nghịch. “Tôi cũng sẽ không di chuyển đâu.” Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, trong bầu không khí yên lặng chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của hai người. Elsa khoanh tay lại giống Jack lúc nãy, mỉm cười. Và Jack cũng làm theo cô. Đã muộn rồi, và cả hai đều đã thấm mệt, nhưng họ đều bí mật thề rằng họ sẽ không để đối phương chiến thắng cuộc tranh luận ngớ ngẩn này. Elsa vươn vai và ngáp, cánh tay cô giữ chặt tấm nệm không rời. “Bỏ cuộc đi,” “Không bao giờ,” Jack cười. “Được thôi,” Elsa nằm xuống, rồi dịch người sang một bên để dành đủ chỗ cho Jack. “Chúng ta chia sẻ.” Thôi được rồi, vậy là cô đang rút lui. Trong thâm tâm. Dù sao thì là một trưởng nhóm, cô cũng cần phải khôn ngoan. “Cái gì?” Jack có một chút thất vọng vì cô bỏ cuộc quá nhanh. “Tay anh đừng có mà táy máy đấy,” Elsa nháy mắt, và Jack bật cười. Anh nằm xuống và xoay lưng về phía Elsa, để không vượt qua bất cứ ranh giới nào. Dù sao thì họ cũng đã quyết định rằng mối quan hệ giữa họ là không thể.

Ngày 1 tháng 10 Có mùi gì đó thật ngọt ngào. Là mùi hương của quế lẫn với một hương thơm nào đó khác nữa. Rồi có một vật mềm mại lướt qua mũi anh buồn buồn. Jack xoa mũi, để rồi hương thơm xộc thẳng vào mũi anh. Anh cảm thấy ấm áp, và tuy rằng anh thường ghét hơi ấm, lúc này nó lại không khó chịu chút nào. Có tiếng thở nhẹ ở bên cạnh Jack, và anh mở bừng mắt khi nhận ra hơi thở ấy không phải của mình. Tất cả những gì anh thấy là một màu trắng toát, và thêm cả ánh nắng xuyên vào qua ô cửa sổ để mở nữa. Anh thở nhẹ, và sắc trắng ấy bắt đầu xao động. Cảnh tượng trước mắt anh quá kì lạ- và rồi anh nhớ ra. Cánh tay Jack đang ôm lấy eo Elsa, lưng cô vẫn đang quay lại với anh, mái tóc cô lướt qua mũi anh, và cơ thể cô ở ngay sát người anh. Thôi được rồi… vụ này khá là khó xử đấy. Jack khẽ dịch người, cầu cho Elsa sẽ không tỉnh dậy, nhưng đã quá muộn. Elsa hé mắt nhìn Jack đang ở đằng sau vai cô. “Chào buổi sáng,” là tất cả những gì cô nói, rồi cô vươn vai trong vòng tay Jack. Trước khi anh kịp rút tay lại, Elsa đã nắm lấy khuỷu tay anh. “Tôi đã không gặp ác mộng,” cô nói. Nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh, cô nói tiếp. “Tôi luôn gặp ác mộng khi đi ngủ.” “Chúc mừng nhé,” Jack mỉa mai, và Elsa nhéo tay anh. ”Vẫn còn sớm,” cô nói. “Anh sẽ ở lại đây chứ?” “Chúng ta không được phép thích nhau,” Jack đáp, nhưng anh kéo Elsa vào trong vòng tay mình và họ lại cùng nhau nằm xuống. Lần này, khuôn mặt của Elsa áp vào lồng ngực Jack, và tay cô đặt ở eo anh. Cô tận hưởng mùi xạ hương từ cơ thể anh. “Quá muộn rồi.”

Nguồn trên ảnh




Comments


Gần đây

Chuyên mục

Thể loại

Liên hệ

Bạn không muốn bỏ lỡ bất cứ bài viết nào mới? Hãy like page của chúng mình tại đây:

Lưu trữ

SỞ HỮU

Blog thuộc về FC Jelsa - JackxElsa Việt Nam

Thiết kế: Sato

Blog không sở hữu các nhân vật. Nhân vật thuộc về Walt Disney Studio và Dreamworks Animation.

Các tác phẩm và bản dịch thuộc về blog. Không mang đi nơi khác khi chưa có sự xin phép tại đây.

bottom of page