Chàng trai lạ lùng
- Min
- Aug 28, 2017
- 24 min read
Tựa gốc: The Strange Boy
Tác giả: The Atlantean
Dịch giả: Min
Chỉnh sửa: Sato
Disclaimer: Cả tác giả và mình đều không sở hữu các nhân vật. Cốt truyện thuộc về tác giả. Bản dịch thuộc về mình.
Thể loại: Lãng mạn, Drama
Rate: T (Từ 13 trở lên)
Tóm tắt: Trong khi bỏ trốn khỏi Arendelle, Elsa gặp phải một kẻ, không ai khác, chính là Jack Frost. Nhiều năm sau, họ gặp lại nhau. Một oneshot nho nhỏ về Jelsa. Jelsa và Kristanna.
Permission: Đã có sự cho phép của tác giả.

Tình trạng:
Bản gốc: Đã hoàn thành
Bản dịch: Đã hoàn thành
Note: Đây là oneshot mà ngay khi đọc xong bản gốc, mình đã quyết định đây sẽ là oneshot để khai trương blog. Tuy ý tưởng không thể gọi là mới nhưng đây là một oneshot nhẹ nhàng, đáng yêu với một kết cái đầy hứa hẹn. Không quá buồn, không quá hoành tráng, chỉ nhẹ nhàng và êm đềm như vậy thôi. Mong mọi người (và fangirl) sẽ có một thời gian đọc vui vẻ.
Công chúa Elsa bật tỉnh giấc lúc nửa đêm. Cô khoác vội chiếc váy lên người và nhìn qua ô cửa sổ phòng ngủ rồi thở dài. Mới chỉ hai tháng trôi qua kể từ khi vụ tai nạn bi kịch của cha mẹ cô bất ngờ xảy ra. Elsa chưa từng cảm thấy đơn độc hơn bây giờ. Cô nhìn xuống đôi bàn tay đeo kín găng của mình và nắm chặt chúng vào nhau. Chỉ ba năm nữa thôi, cô sẽ phải lên ngôi Nữ hoàng của Arendelle và nắm giữ ngai vàng giống như Vua cha và các đời Vua trước đã từng. Làm thế nào mà cô có thể đáp ứng sự mong đợi của họ? Làm sao cô có thể làm Nữ hoàng? Bằng cách nào mà cô có thể cai trị một vương quốc khi mà cô thậm chí không thể gần gũi với thần dân của mình?
Thứ đã đánh thức Elsa là một giấc mơ về ngày mà cô chơi cùng em gái Anna của mình ở trong phòng khiêu vũ. Nỗi sợ hãi đã từng nhấn chìm cô, giờ lại đang chiếm lấy tâm trí cô. Điều giống như thế không được phép tái diễn. Bởi nếu vậy, Elsa sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân mình. Elsa ước rằng mình có thể kiểm soát sức mạnh của mình nhưng cô biết điều đó là vô cùng bất khả thi. Sức mạnh của cô quá mạnh.
Elsa cởi bỏ đôi găng tay và hít thật sâu. Bàn tay run rẩy của cô cầm lấy một chiếc hộp gỗ sơn màu ở trên nóc tủ quần áo. Ngay tức khắc băng giá bắt đầu len lỏi từ đáy hộp lên tới nắp và không lâu sau đó, cả chiếc hộp đều bị bao phủ bởi băng. Sự khiếp đảm xuất hiện trên khuôn mặt Elsa. Cô vội vã đặt chiếc hộp xuống và giật chiếc găng vào tay. Cô giấu chiếc hộp sâu trong ngăn trên cùng của tủ quần áo để không ai có thể tìm thấy nó. Một trong những nỗi sợ hãi của cô là ai đó sẽ phát hiện ra bí mật này. Cô đã giấu nó thành công từ khi cô còn nhỏ. Và cô mong rằng điều đó sẽ tiếp diễn.
Elsa cố gắng quay lại giường ngủ nhưng nỗi đau cũng như nỗi sợ đối với cơn ác mộng vẫn tiếp tục choán lấy tâm trí. Mỗi lần cô nhắm mắt lại, nét mặt của Anna ngày đó lại xuất hiện trước mắt. Elsa có thể cảm thấy căn phòng đang ngày càng lạnh hơn. Kìm nén nó, đừng cảm nhận, Elsa tự nhắc mình. Căn phòng bắt đầu ấm lên và cái giá lạnh trong không khí cũng đã không còn đó nữa. Nhịp thở của Elsa bình thường trở lại. Chút nữa thì lớn chuyện. Gần đây sức mạnh của cô đã suýt gây ra nhiều chuyện và cô biết rằng, một khi đã trở thành Nữ hoàng, những chuyện như thế sẽ càng diễn ra nhiều hơn. Trước ánh nhìn của tất cả mọi người, rất có thể cô sẽ để lộ ra điều gì đó. Khả năng sức mạnh của cô sẽ gây ra tai nạn là rất cao - không biết chừng còn làm ai đó bị thương.
Elsa không thể để điều đó xảy ra. Cô nhìn xuống đôi bàn tay đeo găng. Cô quá nguy hiểm. Làm thế nào cô đối mặt được với những vấn đề của một vương quốc khi cô đã gặp quá nhiều rắc rối trong việc kiểm soát sức mạnh rồi? Cô biết mình phải làm gì nhưng làm sao mà làm được chứ? Cai trị Arendelle không phải là việc mà cô chắc rằng mình làm được. Elsa mong muốn một cuộc sống đơn độc nhưng với sức mạnh không thể kiểm soát được này, một cuộc sống khác đối với cô không phải một lựa chọn tốt. Cuộc sống đơn độc một mình nào phải thứ dễ đạt được.
Elsa không thể cư xử như một nàng Công chúa của Arendelle được nữa. Từ lâu nỗi ám ảnh của cô chính là việc một ngày nào đó cô sẽ phải cai trị Arendelle. Thậm chí ngay lúc này đây cô đã bắt đầu sợ rằng mình sẽ lại làm Anna bị thương. Có lẽ cách tốt nhất để bảo vệ Anna là rời khỏi Arendelle. Đúng rồi, việc rời khỏi Arendelle chắc chắn sẽ giải quyết được tất cả những rắc rối của cô. Và cũng sẽ cho cô cuộc sống mà cô hằng mơ ước; được tự do. Một cuộc sống mà không cần phải giấu giếm sức mạnh của mình chắc hẳn là cuộc sống mà cô muốn có, nhưng liệu cô có làm được? Dù gì Arendelle cũng chẳng cần tới một Nữ hoàng như cô, sợ hãi chính cái bóng của mình, và suốt ngày chỉ trốn sau cánh cổng thành khóa chặt mà không bao giờ bước ra ngoài. Hơn nữa, nếu Elsa bỏ đi, Anna sẽ được trao ngôi Nữ hoàng và cho dù con bé vẫn chưa sẵn sàng ngồi lên ngai vàng đi chăng nữa, con bé vẫn sẽ có nhiều người giúp đỡ để làm quen với việc đó như Elsa đã từng. Anna sẽ trở thành một Nữ hoàng tuyệt vời; hài hước, năng động và hòa đồng với dân chúng.
Elsa nhanh chóng thay ra chiếc đầm trên người và mặc vào một bộ đồ dễ di chuyển hơn. Cô sẽ không đời nào đi lên núi tuyết mà lại mặc một chiếc đầm khiêu vũ. Elsa khoác lên mình một chiếc khăn choàng sau khi đã mặc đồ xong xuôi và bắt tay vào chuẩn bị một chiếc túi đi đường. Cô lấy một trong những chiếc túi du lịch của mình đang để ở trong phòng - dù sao cô cũng không dùng đến chúng. Những ngày đó đã xa rồi. Elsa chỉ mang theo những thứ cô cần. Cô chẳng cần đến những thứ không cần thiết như trang sức hay đồ trang điểm. Chúng sẽ chỉ làm cô phải mang nặng hơn thôi. Elsa không gói nhiều đồ; chỉ vài bộ quần áo và tiền. Rồi cô để lại một lời nhắn nói rằng cô đã ra đi và đừng ai đi tìm cô. Elsa chẳng hề muốn bị mọi người đuổi theo, dù cô biết rằng họ vẫn sẽ làm vậy. Kéo chiếc mũ trùm của áo choàng qua đầu, cô đeo chiếc túi du lịch lên vai và rời khỏi phòng. Nếu muốn kế hoạch của mình không đổ bể, cô phải rời khỏi Arendelle mà không bị thị vệ nào phát hiện ra.
Cô nhón chân đi dọc hành lang và hướng về phía cầu thang. Đến giờ thì cô vẫn chưa thấy ai cả. Cô nghe đồng hồ đánh một tiếng và biết rằng bây giờ là một giờ sáng. Theo tính toán của cô thì mọi người đều đang ngủ. Lẽ ra Elsa cũng sẽ đang ngủ nếu cơn ác mộng kia không đến và cướp đi giấc ngủ của cô. Elsa vội vàng bước trên hành lang tối om của tòa lâu đài Arendelle. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân. Elsa vội nép mình vào sau bộ áo giáp trưng bày. Ai lại vẫn thức vào giờ này được chứ? Là lính gác sao? Elsa thầm mong rằng người đó sẽ không tìm ra cô, dù đó là ai đi chăng nữa. Làm sao mà cô có thể giải thích cho người đó việc mình đang làm chứ? Elsa lén nhìn từ phía sau bộ giáp và thấy Kai đi qua. Cô thở dài nhẹ nhõm. May mà chỉ là Kai thôi. Chắc chú ấy đang làm nhiệm vụ hay gì đó để phải thức tới tận giờ này.
Elsa sớm tìm thấy cầu thang chính và chạy xuống, mong rằng tiếng bước chân mình không quá to. Cô kéo nhẹ tay nắm cửa và, ngạc nhiên thay, nó vẫn đang mở. Elsa nhìn chằm chằm cánh cửa. Sao nó lại đang mở nhỉ? Đã có lệnh tuyệt đối rằng cửa lâu đài phải được khóa lại và cài then mỗi đêm mà. Elsa cũng không để tâm quá nhiều. Dù sao cánh cửa cũng là lối thoát duy nhất của cô. Cô đi qua sân điện chính và nhận ra cánh cổng thứ hai đã được khóa chắc chắn. Nhưng không có lính canh ở đây nên không bị phát hiện. Ít nhất thì đó là những gì Elsa đã nghĩ. Khi nhìn sang bên phải, cô thấy một người lính đang ngủ say và ngáy vang.
Sao Elsa lại không thấy anh ta chứ? Mà điều đó cũng không quan trọng - nếu cô không cẩn thận, anh ta có thể sẽ tỉnh giấc và chắc chắn sẽ cho rằng Elsa là một kẻ ngoại nhập rồi ném cô vào xà lim. Và Elsa thì không muốn chấm dứt tại đó đâu. Elsa bắt đầu lục tìm trên mình người lính, hết sức cẩn thận để không đánh thức anh ta. Và cô sớm tìm ra thứ cần tìm. Một chùm chìa khóa được gài vào thắt lưng của anh. Elsa khéo léo lấy chùm chìa khóa ra khỏi chiếc thắt lưng và dùng nó để mở cổng lâu đài. Xong xuôi, cô để chùm chìa khóa lại chỗ cũ và lách qua cổng ra bên ngoài.
Elsa chạy qua chiếc cầu nối Lâu đài Arendelle với vương quốc. Đã nhiều năm rồi cô không đặt chân tới đây, kể từ ngày cô vô tình đả thương Anna bằng sức mạnh của mình. Từ đó, Elsa đã trở nên quá căng thẳng khi ở bên mọi người. Arendelle đã thay đổi rõ rệt sau một thập kỉ. Elsa nhận ra một vài cửa hàng cũ đã không còn ở đó, và lại có nhiều cái mới mọc lên. Về đêm, Arendelle trông thật lạ. Trên đường không một bóng người nên nhìn giống như một thị trấn ma vậy. Trước đây, Elsa khó có thể thấy nhiều thứ từ khung cửa sổ. Cô chỉ có thể nhìn ra tới cây cầu khi nãy không hơn không kém. Cô đã rất muốn được dạo bước quanh thị trấn và xem mình có thể tìm thấy những gì nhưng không được. Ngày đó có lẽ phải hoãn lại một thời gian rồi - đó là nếu như cô có thể quay trở lại Arendelle.
Elsa chạy qua những con đường của thị trấn cho tới khi cô dừng lại ở con đường dẫn vào núi. Có lẽ ở nơi đó là cuộc sống đơn độc mà cô từng mơ. Có thể lắm chứ. Những ngọn núi dần xuất hiện trong tầm nhìn của cô, Elsa chật vật di chuyển trên lớp tuyết dốc. Lớp tuyết mà cô không tự mình tạo ra này thật tuyệt. Chúng đã được tạo ra bởi mẹ thiên nhiên. Elsa để một bông tuyết nhỏ đáp xuống trên khuôn mặt mình và khẽ mỉm cười.
Elsa đi xuyên qua những ngọn núi. Cô không biết đã bao thời gian trôi qua kể từ lúc cô quyết định rời khỏi lâu đài, nhưng cũng chẳng sao cả. Quan trọng là cô cần phải đi càng xa càng tốt trước khi mặt trời mọc và mọi người ở Arendelle nhận ra sự biến mất của cô. Elsa kiệt sức ngã gục lên một tảng đá. Chân cô đã bắt đầu đau mỏi. Đoạn đường cô đi được đã khá dài rồi. Elsa nhìn lên và nhận ra một cái gì đó.
Ở trên đó cô có thể nhìn thấy một vật lạ trên bầu trời. Cô nhìn nó chằm chằm, đôi mắt xanh nhìn xuyên qua bầu trời đêm. Đó có thể là cái gì nhỉ? Nó có màu xanh và đang bay, vậy đó là một loài chim gì đó ư? Vật lạ ngày càng lớn hơn và Elsa cuối cùng cũng nhận ra nó là gì. Là một cậu trai, đang bay trong không trung.
Elsa đứng bật dậy và dụi dụi mắt. Chắc chắn là cô chỉ đang bị ảo giác rồi. Con người không bay được, đơn giản là chưa ai từng nghe đến chuyện đó. Dường như đã nhìn thấy cô, cậu ta bay xuống. Trông cậu ta chẳng lớn hơn cô chút nào và gương mặt cậu có vẻ tử tế và chu đáo. Mái tóc cậu ta trông như thể là cậu đã chơi trong tuyết quá lâu vậy. Cậu ta mặc một chiếc hoodie màu xanh cùng chiếc quần nâu. Elsa chú ý đến đôi chân trần của cậu ta. Bàn chân cậu tiếp xúc trực tiếp với tuyết. Chắc chắn nó sẽ tê cứng mất thôi. Nhưng nếu nói thế thì Elsa cũng không mặc nhiều đồ lắm và cô có thấy lạnh đâu. Cậu con trai có vẻ ngạc nhiên khi đôi mắt cả hai gặp nhau. Cậu ta dựa người vào cây gậy gỗ trong tay.
“C - cậu là ai?” Lùi lại vài bước, Elsa cuối cùng cũng mở được lời. Chân cô vấp trúng tảng đá ban nãy và cô suýt thì ngã nhưng đã kịp lấy lại thăng bằng.
“Cô có thể thấy tôi à?” Cậu ta hỏi, có vẻ ngạc nhiên bởi Elsa có thể thấy mình. Elsa cảm thấy khó hiểu. Có lẽ cậu ta nghĩ cô bị mù hay gì đó tương tự.
“Tôi không có mù,” Elsa gắt gỏng. Cô không có thời gian cho cậu con trai lạ lùng và bí ẩn này. Mặt trời sẽ mọc sớm thôi và không lâu sau thị vệ sẽ tìm đến đây.
“Trông cô có vẻ căng thẳng,” cậu nói. “Có chuyện gì sao?”
“Ồ cứ như là cậu quan tâm ấy nhỉ,” Elsa tiếp tục bước đi. Cậu con trai bắt đầu bay lảng vảng theo cô. Elsa thậm chí chẳng thèm thắc mắc về vụ bay lượn nữa. Cô cũng có thể tạo ra băng và tuyết, có khác gì đâu?
“Có mà,” cậu ta lại nói. “Trông cậu đang rất căng thẳng, giận dữ và khó chịu với cái gì đó. Tôi có được phép hỏi nó là gì không?”
“Không,” Elsa lại ngắt lời cậu, “Cậu không được phép.” Cô biết mình đang cư xử rất bất lịch sự và điều đó càng làm cô khó chịu hơn. Thế là đi tong cách cư xử lễ phép và vương giả của cô rồi. Đột nhiên cô lại cảm thấy tức giận và muốn trút hết lên cậu trai tội nghiệp kia. Thở dài, cô biết mình không nên như vậy. Chẳng giống cô chút nào. Elsa đứng thẳng lên và lấy lại vẻ lịch sự vốn có. “Xin lỗi vì đã ngắt lời, tôi chỉ, ừm, đang phải suy nghĩ nhiều chuyện.”
“Ổn mà,” cậu nói. “Tôi có thể hiểu điều đó. Có khi cô nói ra thì sẽ đỡ hơn đấy.”
“Tôi không thực sự muốn nói về chuyện này,” Elsa nói. “Đây là việc mà tôi phải tự mình giải quyết.”
“Không đâu,” cậu con trai nói. Cậu ta nhìn theo khi Elsa bắt đầu đi lên núi. Cậu bay nhanh hơn để đuổi kịp cô, rồi kéo nhẹ chiếc áo choàng. “Cô biết là thị trấn ở hướng đó mà,” cậu ta chỉ về hướng vương quốc Arendelle.
“Tôi biết,” Elsa nói.
“Biết thì tại sao cô còn đâm đầu vào núi trong bộ đồ mỏng tang và chiếc túi bé tí như vậy chứ?” cậu con trai vừa hỏi vừa níu nhẹ vào váy rồi đến chiếc túi của Elsa. “Cô không lạnh sao?” Elsa chán nản nhìn cậu ta. “Cậu mà cũng nói được câu đó à,” cô chỉ xuống đôi chân trần của cậu trước khi nói tiếp. “Dù sao giá lạnh cũng không bao giờ ảnh hưởng đến tôi.”
“Ra vậy,” cậu gật gù. “Vậy tại sao cô lại không đến thị trấn và tại sao cô lại ở ngoài này vào lúc nửa đêm thế?”
“Đó là việc của tôi,” Elsa nói. Cô không muốn nói cho một người lạ biết dự định của mình. Cô chỉ mới gặp cậu trai này thôi.
“À,” vẻ mặt của cậu con trai bỗng thay đổi. “Cô là đang bỏ nhà ra đi đúng chứ?”
“Ai nói vậy?” Elsa lắp bắp.
“Cô vừa để lộ ra vẻ mặt của kẻ bỏ nhà ra đi đấy thôi,” cậu ta nói. “Thế chuyện gì đã xảy ra nào? Trông cô có vẻ không còn quá trẻ con mà bỏ nhà đi vì cãi nhau với bố mẹ. Nên theo tôi thấy, cô đang chạy trốn khỏi những rắc rối của mình.”
“Ai nói tôi gặp rắc rối?” Elsa quay lại đối mặt với cậu trong khi vẫn tiếp tục bước đi. “Cho cậu biết, tôi không bỏ nhà đi mà chỉ đang đi dạo đêm thôi.”
“Trên một ngọn núi sao?” cậu con trai nhướn mày vẻ hoài nghi.
“Biết đâu tôi lại thích ngọn núi phía Bắc,” Elsa nói. “Cậu chưa từng nghĩ đến việc đó sao?”
“Có lẽ thế,” cậu nhún vai. “Nhưng tôi không nghĩ cô sẽ đi lên núi mà ăn mặc như thế và không có thức ăn dự trữ.”
Elsa biết là cậu ta có điểm đúng. Cô im lặng, né tránh ánh mắt cậu. Họ tiếp tục bước đi cùng nhau; à không, cậu con trai đó thì cứ bay lởn vởn quanh cô một cách phiền nhiễu chứ có bước đi đâu. Elsa tận hưởng bầu không khí tĩnh lặng yên bình. Thế nhưng khi sự tĩnh lặng kéo dài hơn, nỗi sợ của cô lại quay trở lại. Elsa run rẩy và chắc chắn không phải vì cái lạnh. Cô tiếp tục tự nhủ rằng mình đang làm điều đúng đắn. Cô phải để cho Arendelle tiếp tục tồn tại mà không cần tới vị Nữ hoàng họ sẽ không muốn có. Đâu có ai lại muốn một Nữ hoàng luôn khép kín và không bao giờ gặp mặt mọi người?
“Vậy,” cậu con trai kia có vẻ không chịu nổi sự yên tĩnh đang bao trùm lên cả hai. “Cô đang trốn chạy khỏi những rắc rối gì thế?”
“Chỉ là… vài chuyện linh tinh thôi,” Elsa lúng túng trả lời.
“Chuyện linh tinh gì?” cậu lại hỏi.
“Đơn giản là chuyện linh tinh thôi,” cậu trai này thật phiền phức, Elsa nói thêm, trong đầu.
“Là chuyện gì?”
“Là chuyện như thế thôi.”
“Thế thôi là thế nào?”
“Thôi được rồi,” Elsa cuối cùng cũng đầu hàng, “chúng ta cứ lòng vòng mãi thôi.”
“Tôi biết,” cậu ta nói, “chúng ta vừa đi qua cái cây kia một tiếng trước xong.”
“Ý tôi là cuộc đối thoại lòng vòng này!” Elsa giải thích, trước khi cô nhận ra rằng cậu ta đã đúng. Đằng kia là cái cây có cành sắp gãy xuống bởi sức nặng của tuyết. Elsa nhớ rằng cô đã đi qua cái cây đó khi cô mới bắt đầu trò chuyện với cậu trai lạ mặt biết bay này. Chắc hẳn cô đã rẽ nhầm ở một khúc đường nào đó. Elsa gào lên một âm thanh giận dữ và phẫn nộ mà khó ai có thể nhận ra đó là giọng cô.
“Cô ổn đấy chứ?” cậu ta hỏi.
“Không đâu,” Elsa nói. “Tôi thậm chí còn không thể bỏ nhà đi cho ra hồn.”
“Không sao đâu,” cậu nói. “Có lẽ cô vốn không nên bỏ đi. Hãy đối mặt với rắc rối của mình; “lửa thử vàng, gian nan thử sức” mà.”
“Cậu thực sự muốn giúp tôi giải quyết rắc rối đấy à?”
“Ừ thì trông cô có vẻ buồn bã nên tôi muốn chắc rằng cô sẽ ổn. Người ta thường suy nghĩ không được thấu đáo khi buồn bã hay tức giận. Họ thường phạm phải sai lầm hoặc là bịa ra những điều không có thật.”
Elsa lại thở dài. “Cậu nói đúng.” Cô biết là cậu nói đúng. Việc bỏ đi sẽ không thể giải quyết vấn đề của cô. Thêm nữa, nó cũng sẽ không thể thành công. Vú Gerda sẽ vào phòng cô như mọi buổi sáng khác và phát hiện ra cô đã đi mất, rồi sớm thôi, cả quân đội Arendelle sẽ được triệu tập để đi tìm cô. Cô nào có thể bốc hơi được, dù cho cô có muốn thế nào.
“Tôi luôn đúng mà,” cậu con trai nhếch môi cười. Và Elsa nghĩ rằng cậu ta khá hợp với nụ cười ấy. Giờ thì trông cậu ta dễ thương hơn nhiều. Nét mặt của Elsa bỗng sa sầm xuống. Dừng ngay suy nghĩ đó đi, Elsa tự nhủ. Cô không biết tại sao cô lại có suy nghĩ ấy nữa.
“Đó là lời của tôi chứ,” Elsa mỉm cười.
“Vậy thì đi thôi,” cậu con trai nói. “Tôi sẽ đưa cô về. Cô không muốn ai phát hiện ra mình đã biến mất, đúng chứ?”
“Tôi nghĩ vậy,” Elsa thậm chí còn không chắc liệu cô có muốn quay trở lại không. Cô vẫn còn rất sợ những gì sức mạnh của mình có thể gây ra.
Kí ức khi cô tự tay tổn thương em gái mình nhiều năm trước quay lại tâm trí cô như một cuốn phim. Nếu cô quay lại, cô sẽ trở thành Nữ hoàng, họ sẽ trao ngôi cho cô và cô sẽ phải cai trị Arendelle. Liệu cô có làm được? Cậu con trai kia, dù chẳng biết gì về cô, nghĩ rằng cô có thể tự đối mặt với tất cả mọi vấn đề. Thế mà tự Elsa lại không chắc. Thật ra cô còn có suy nghĩ ngược lại; cô không hề nghĩ rằng mình có thể đối mặt với chúng. Elsa co người sợ hãi.
“Nào,” cậu đưa tay hướng về phía cô.
Elsa nhìn bàn tay cậu ta. “Cậu muốn tôi làm gì?”
“Nắm lấy tay tôi,” cậu nói. “Nhanh nào, tôi sẽ đưa cô bay về nhà.”
“Ừm, bay á?” Elsa hỏi.
“Nhanh lên đi,” cậu giục. “Cô định đối mặt với rắc rối kiểu gì nếu vẫn còn quá bận rộn với việc trốn chạy khỏi nó chứ?”

Elsa ngập ngừng đưa tay lên và đặt bàn tay mình và trong bàn tay cậu. Giờ thì không còn đường lui rồi, cô nghĩ. Rồi cậu con trai ấy nhấc bổng cô lên và bắt đầu bay lên trời. Elsa nhắm chặt mắt lại. Đôi lúc độ cao cũng khiến cô sợ hãi. Cô rất nhanh chóng cảm thấy những cơn gió đang thổi qua người mình trong lúc chúng chạy đua trên bầu trời.
“Mở mắt ra đi,” cậu hét lên giữa từng làn gió mạnh.
Đôi mắt Elsa từ từ hé mở. Trước mặt cô là một khung cảnh rất đỗi diễm lệ. Cô có thể nhìn xa ra mọi hướng. Rồi Arendelle cũng dần trôi về phía cô. Elsa chưa từng thấy vương quốc mình từ độ cao của cánh chim bay và đây quả thực là một cảnh tượng tuyệt mĩ. Cậu con trai mỉm cười và Elsa cũng cho phép mình cười theo cậu. Kể cả khi vụ bỏ nhà ra đi này không thành công, thì cũng đáng để thấy được cảnh này.
Cậu thả cô xuống ở trung tâm của Arendelle vì Elsa đã yêu cầu. Cô sẽ không đời nào nói cho cậu biết cô là người kế thừa ngai vàng nơi đây.
“Cảm ơn cậu,” Elsa nói. “Và cảm ơn vì đã ngăn tôi làm việc gì ngu ngốc.”
“Không có gì đâu,” cậu ấy nói. “Bất cứ lúc nào cô cần.”
Elsa quay lưng bước đi rồi bỗng quay lại một cách đột ngột. “Cậu là ai?” cô thắc mắc.
“À,” cậu ấy nói. “Tôi đã quá hào hứng mà quên mất giới thiệu bản thân rồi. Tên tôi là Jack Frost.” Cậu khẽ cúi đầu khi giới thiệu tên mình.
“Jack Frost,” cái tên này thật quen thuộc đối với Elsa. Cô từng được nghe nhiều chuyện về người đã mang mùa đông tới khi còn nhỏ. Mẫu hậu từng đọc cho cô nghe rất nhiều truyện suốt thời niên thiếu và Elsa thích tất cả những câu chuyện ấy. Nhưng cô cho rằng cậu con trai này không phải là Jack Frost thật sự và việc cô gặp cậu ấy vào mùa đông cũng chỉ là tình cờ thôi. “Ừm, một lần nữa cảm ơn cậu.”
Elsa đã chuẩn bị rời đi nhưng cậu ấy, Jack Frost, bỗng gọi cô lại. Cô quay người lại để đối mặt với cậu.
“Và liệu tôi có thể biết danh tính của cô không?” Jack hỏi.
“Elsa,” cô đáp. “Chỉ là Elsa thôi.”
“Vậy thì Elsa Thôi,” Jack cười thành tiếng. “Tôi rất mong được gặp lại cô.”
“Vâng,” Elsa gật đầu. “và tôi cũng vậy.”
Có điều gì đó ở nhân vật này khiến Elsa tò mò muốn tìm hiểu thêm nhưng việc ấy có lẽ phải chờ lúc khác rồi. Giờ mà cô quay lại đã có vẻ hơi muộn. Mặt trời sẽ mọc bất cứ lúc nào và nhũ Gerda sẽ lục tung khắp nơi để tìm cô nếu phát hiện giường cô trống không mất.
“Ừm, chúc cậu ngủ ngon,” Elsa nói.
“Và tôi cũng chúc cô ngủ ngon,” Jack cười.
Elsa mỉm cười đáp lại cậu trước khi chạy như bay về hướng lâu đài. Cô băng qua cây cầu và nhìn thấy cổng lâu đài vẫn đang mở. Người lính canh lúc trước vẫn đang nằm ngủ trên nền đất. Elsa đã lấy được chùm chía khóa từ thắt lưng chú ta thành công và dùng nó để khóa lại cánh cổng trước khi cô lại trả nó về. Quay trở lại cánh cửa chính, Elsa cũng nhìn thấy nó chưa bị khóa lại. Cô kéo nhẹ cánh cửa rồi bước vào bên trong. Những tia nắng đầu tiên đã bắt đầu len lỏi qua khe hở của tấm rèm che kín cửa sổ. Elsa rón rén trở lại phòng ngủ và may thay nó vẫn còn nguyên như lúc cô rời đi. Cô nhanh nhẹn thay vào chiếc váy ngủ để trên giường, rồi cất đi bộ quần áo mình vừa mặc và mọi thứ trong túi. Xong xuôi, Elsa chợt nhìn thấy lời nhắn cô đã viết trước khi bỏ đi. Thở dài, có xé nó làm đôi, rồi làm tư, tám, rồi mười sáu mảnh. Sau đó cô ném những mẩu giấy vào trong lò sưởi. Cô không muốn bất cứ ai tìm thấy chúng.
Rồi Elsa trèo lại lên giường. Có lẽ chạy trốn không phải là biện pháp tốt nhất. Nó sẽ không đời nào thành công. Cô nào có thể thoát khỏi những binh lính cưỡi ngựa với đôi chân trần này. Elsa đặt lưng xuống, nhìn lên trần căn phòng. Cô sẽ giải quyết những vấn đề của mình bằng cách nào đây nhỉ? Nỗi sợ hãi vẫn đang cuộn trào trong cô. Và cả việc cô sẽ cai trị Arendelle ra sao nữa? Cô vẫn chưa nghĩ ra được. Nhưng cô vẫn chưa đủ tuổi lên ngôi. Cô vẫn còn khoảng thời gian từ giờ tới khi cô hai mươi mốt tuổi để nghĩ cách. Biết đâu cô sẽ có câu trả lời khi thời khắc đó đến.
Elsa nhắm mắt lại và cố ngủ. Nhưng những hình ảnh đau đớn trong cơn ác mộng vẫn cứ ám ảnh cô. Elsa ép mình phải ngủ. Cô không muốn sáng ngủ dậy và trông thật mệt mỏi. Dường như mới chỉ vài tíc tắc trôi qua, cô đã cảm thấy nhũ Gerda đang lay người mình, và nói rẳng bữa sáng đã sẵn sàng ở trên bàn. Miệng phát ra tiếng rên rỉ, Elsa xuống khỏi giường và đi chuẩn bị.
Bốn năm sau
Elsa thở dài khi đang làm việc trong phòng. Giờ đã là Nữ hoàng rồi, cô có rất nhiều việc cần phải xử lí. Một năm đã trôi qua kể từ ngày cô lên ngôi và vô tình đóng băng toàn bộ Arendelle. Ở thời điểm hiện tại, cô đang phải lo chuẩn bị cho lễ cưới của Anna và Kristoff. Họ đã bắt đầu tìm hiểu nhau kể từ khi Hans bị đưa trả về Quần đảo phía Nam. Và Quần đảo phía Nam vẫn đang ra sức để nhận được sự tha thứ. Họ thậm chí còn cố ghép đôi Elsa với một trong những hoàng tử ở đó; Hoàng tử Mikael. Elsa không thể nói chắc rằng cô sẽ đồng ý. Cô ngờ rằng mình sẽ không làm vậy. Kí ức về những việc Hans từng gây ra đã đủ thất vọng rồi. Hơn nữa, cô sẽ không đời nào cưới một người cô không hiểu rõ.
Anna nhảy vọt vào góc làm việc của Elsa. Con bé giờ đã mười chín tuổi (Elsa không hề muốn nhớ lại ngày sinh nhật mười chín tuổi của em gái, khi cơn cảm lạnh của cô đã đảo tung hết mọi thứ.) và đang ngày càng ra dáng hơn. Elsa đặt xuống chiếc bút lông trên tay và mỉm cười với em gái mình. Cô rất vui vì được nhìn thấy con bé. Mấy ngày nay hai chị em không có gặp được nhau bởi Anna đang rất bận rộn với việc chuẩn bị cho lễ cưới diễn ra vào hơn một tháng nữa. Công việc chuẩn bị khiến con bé rất bận rộn.
“Vậy mọi việc thế nào rồi?” Elsa hỏi.
“Ổn ạ,” Anna cười. “Lễ cưới đã sẵn sàng rồi.”
“Tốt quá,” Elsa cười đáp lại. “Các thạch yêu có đến không em?”
“Tất nhiên rồi ạ!” Anna nói. “Họ là gia đình của Kristoff mà chị. Họ cần phải có mặt ở đó.”
Elsa nhướn mày nhưng không nói gì cả. Đón các thạch yêu đến thăm lâu đài này chưa từng là việc khiến cô thấy thoải mái nhưng cô nghĩ cô sẽ phải cố thôi. Anna nói đúng. Dù gì họ cũng là gia đình của Kristoff mà. Khi tiếng chuông đồng hồ phòng Elsa vang lên, khuôn mặt Anna bỗng trở nên lo lắng.
“Đã muộn thế rồi sao?” con bé nói một cách yếu ớt. “Em đã hứa với Kristoff sẽ gặp anh ấy vào nửa tiếng trước để giúp đỡ việc giao nước đá.”
“Chị chắc là cậu ấy đang đợi em đấy,” Elsa nói. “Nếu nhanh chân thì em sẽ đến kịp thôi. Với cả, Kristoff sẽ không quá giận em đâu. Dù sao cậu ấy cũng chẳng bao giờ có thể giận em lâu được.”
Anna cười. “Đúng vậy.”
Dõi theo bóng dáng cô em gái chạy vụt ra khỏi phòng, rồi Elsa lại trở lại với công việc của mình. Có quá nhiều việc cô phải làm. Những yêu cầu trao đổi hàng hóa, những luật lệ mới cần đặt ra, và cô vẫn còn phải lo cho lễ cưới của Anna nữa. Elsa bắt đầu cảm thấy bị quá tải. Hôm nay là một ngày hè nóng nực. Cô tiến tới cánh cửa dẫn ra ban công và mở chúng ra. Một làn gió mát lạnh ập tới. Elsa để mặc cho nó mơn trớn trên khuôn mặt mình. Cô biết rằng mình có thể sử dụng sức mạnh để hạ nhiệt nhưng cô không muốn làm vậy. Elsa nhắm mắt lại và cho phép làn gió mát mùa hè kia lướt qua toàn cơ thể. Vài tuần qua, mùa hè của Arendelle thật sự rất oi ả. Elsa mở mắt ra và nhìn lên bầu trời xanh không một bóng mây. Tuy vậy, dù trên trời không có mây, nhưng lại đang có một vật gì đó; một chấm đen đang bay vòng vòng tại khoảng trời bên trên đầu cô. Elsa tự hỏi liệu nó có phải một loài chim nào đó không. Suy nghĩ đó bị ném thẳng ra ngoài cửa sổ khi vật đó đến gần cô hơn. Elsa nhận ra nó là gì; là một con người. Và khi cô nhận ra điều đó cũng là lúc cô biết rằng đó chỉ có khả năng là một người thôi.
Người đó từ từ bay xuống và hạ cánh trước mắt cô.
“Jack,” Elsa mỉm cười, nói.
Jack bay vòng vòng bên trên Arendelle. Đã được một thời gian rồi kể từ lần cuối anh tới đây, nhưng anh đã nghe được lời đồn đại về một vị Nữ hoàng có thể điều khiển băng và tuyết. Người ta gọi cô ấy là Nữ Hoàng Tuyết. Và anh đã rất muốn gặp cô ấy, bởi anh cũng giống như cô. Anh có thể thấy mọi người đang đi lại bên dưới mình và tụi trẻ con đang chơi đùa trên những con phố. Jack bay thẳng tới hướng lâu đài. Anh đoán là gia đình hoàng gia sống ở đó vì tòa nhà ấy rất to và hoàng gia thì thích sống trong mấy nơi to mà.
Anh cũng đã được nghe về vụ việc bị đóng băng từng xảy ra vài năm trước. Ban đầu, các vệ thần khác nghĩ rằng anh đã gây ra nó. Và Jack đã phủ nhận. Đã nhiều năm rồi anh chưa đến Arendelle, nên làm sao có thể là tại anh được? Họ đã tới điều tra và tìm ra lí do là sức mạnh của Nữ hoàng đã mất kiểm soát ngay vào đêm đăng quang của cô. Jack đã cố tìm kiếm người con gái này nhưng những người khác không có ý định ở lại lâu. Một khi họ đã tìm được danh tính của người đứng sau vụ đóng băng ấy, các Vệ thần liền rời đi. Lúc đó Pitch đang bắt đầu hoành hành và do đó họ không thể ở lại điều tra lâu hơn. Đó là lí do tại sao giờ Jack ở đây, quyết tâm tìm cho ra vị Nữ Hoàng Tuyết này.
Anh bắt đầu bay vòng vòng bên trên lâu đài và rất nhanh đã nhìn thấy một cô gái đang đứng tại ban công. Cô có mái tóc vàng được tết lại và đang mặc một chiếc váy màu lục lam. Jack tự hỏi liệu cô ấy có phải Nữ hoàng. Anh đã được nghe những miêu tả lại về Nữ Hoàng Tuyết và trông cô gái này giống chúng đến hoàn hảo. Jack không thể không chú ý rằng cô cũng vô cùng xinh đẹp. Cảm nhận được màu đỏ ửng lan dần trên gò má cô ấy, anh dần nhận ra cô là ai. Anh đã nhận ra. Đây là cô gái anh từng gặp ở ngọn núi gần đây nhiều năm trước. Khuôn mặt của cô gái ngày ấy vừa xuất hiện trong đầu anh.
Jack nhớ là anh từng gặp cô. Cô gái ngày ấy đã gặp rắc rối gì đó và chạy trốn khỏi nhà nhưng anh đã thuyết phục được cô quay trở về. Cô nói tên cô là Elsa nhỉ… anh nghĩ thế. Anh thậm chí còn không hề biết cô là Nữ Hoàng chứ đừng nói tới việc cô có sức mạnh điều khiển băng tuyết. Anh bắt đầu bay xuống. Đến lúc làm quen lại với cô gái này rồi. Jack rất nhanh đã đặt chân xuống ban công trước mặt cô ấy. Cô đang mỉm cười với anh.
“Jack,” cô nói với khuôn mặt rạng rỡ nụ cười.
Elsa không thể tin nổi là Jack đang đứng trước mặt cô. Nếu ngày đó không có anh, cô hẳn đã chết ở trên núi vì đói hoặc khát rồi. Hoặc có thể cô sẽ được một gia đình nào đó nhận nuôi nhưng sẽ không có được cuộc sống hiện tại. Cô sẽ không bao giờ nối lại tình cảm với Anna, không bao giờ tìm được chìa khóa để kiểm soát sức mạnh và cũng không thể trở thành Nữ hoàng đáng mến của Arendelle.
“Thật vui khi được gặp anh.” Elsa thở hắt ra.
“Tôi cũng vậy,” Jack cười. “Vậy ra là ai đó đã không nói cho tôi biết mình thật sự là ai rồi.”
Elsa bật cười. “Đúng vậy, tôi đã không cho anh nhiều thông tin nhỉ?”
“Lẽ ra cô nên nói với tôi rằng cô có thể điều khiển băng và tuyết!” Jack trông thật hào hứng khi nói ra điều này. “Nhìn này!” anh mở một bàn tay ra và lướt tay còn lại qua nó. Một chú người tuyết nhỏ xuất hiện. Elsa nhìn nó bằng đôi mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Cô quá ấn tượng.
“Anh cũng thế ư?” cô thầm thì. Cô đã luôn nghĩ rằng cô là người duy nhất. Việc phát hiện ra Jack cũng có thể điều khiển băng tuyết cứ như là tìm thấy kim cương trong mỏ vậy.
“À há,” Jack nói. “Tôi là Jack Frost mà.”
“Đợi đã,” Elsa giơ một tay lên. “Anh định nói với tôi rằng anh thực sự là Jack Frost trong mấy câu chuyện ư?”
“Đúng vậy,” Jack mỉm cười. “Thế này nhé, hay là cô hãy kể tôi nghe câu chuyện của mình, rồi tôi sẽ kể cô nghe chuyện của tôi?”
“Tôi thích thế đấy,” Elsa nhìn anh và cười đáp lại.
Nguồn ảnh nếu bạn cần.






Comments