Nghệ thuật từ chối
- Min
- Dec 24, 2017
- 29 min read
Tựa gốc: The Art of Rejection
Tác giả: Silence In Winter
Dịch giả: Min
Chỉnh sửa: Sato
Disclaimer: Cả tác giả và mình đều không sở hữu các nhân vật. Cốt truyện thuộc về tác giả. Bản dịch thuộc về mình.
Thể loại: Lãng mạn
Rated: T (Từ 13 trở lên)
Tóm tắt: Mang theo vết thương lòng chưa lành, Elsa luôn giữ cho mình khỏi rơi vào lưới tình của một kẻ từ chối khác, còn Tinkerbell thì lại đang phát điên lên vì sự xuất hiện của một gã Jack Frost nào đó.
Permission: Đã có sự cho phép của tác giả.

Tình trạng:
Bản gốc: Đã hoàn thành
Bản dịch: Đã hoàn thành
Note: Jelsa và âm nhạc - hai tình yêu lớn của mình lại được kết hợp với nhau trong oneshot này. Có lẽ vì thế nên mình đặc biệt thích nó chăng?
“Sao chúng ta lại nói chuyện về giết người thế này?” Elsa hỏi một cách chán nản.
“Bởi vì anh ấy đã ở cùng cô ta đêm quá.” Tinkerbell bẻ gãy cái móc của cây bút nhớ dòng dùng để gài vào áo trong lúc nói. “Ý tớ là, Peter sẽ chọn ai chứ? Wendy, hay là tớ? Tớ thật sự đã có thể giết anh ấy. Lần này anh ấy xứng đáng bị giết một cách nhẫn tâm luôn ấy.”
Lắc lắc đầu, Elsa nói, “Thì, đó là quan điểm của anh ta. Đó là một nghệ thuật thì đúng hơn. Nghệ thuật từ chối.”
“Nghệ thuật từ chối á?” Cô nàng hỏi.
“Ừ, anh ta càng cự tuyệt cậu thì cậu càng yêu anh ta nhiều hơn. Nhờ nó mà anh ta có nhiều lựa chọn, mà anh ta cũng chẳng phải chịu trách nhiệm về bất cứ nỗi đau nào mà trái tim cậu phải gánh chịu cả.”
Tink thở dài. “Tớ biết, nhưng nó khiến tớ khó chịu, cậu biết không? Anh ấy nghĩ rằng anh ấy rất ngọt ngào và thế nào cũng đều ổn hết và - Chết mất!” Tinkerbell đóng sập cuốn sách đại số lại, làm rách một chút ở ngoài bìa sách.
“Tớ hiểu, tớ hiểu mà. Tụi con trai có thật nhiều ưu tiên khi họ ở tuổi 20 và như thế thật không công bằng.” Elsa nhẹ nhàng lấy cuốn sách ra khỏi tay Tinkerbell trong lúc nói, tránh cho cuốn sách khỏi phải nhận thêm bất cứ vết rách nào khác. “Nhưng cậu càng tức giận thì cậu càng sập bẫy của anh ta thôi.”
“Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, Tink à.” Zel vừa nói vừa siết chặt tay bạn mình. “Peter chỉ không biết anh ấy đang bỏ lỡ điều gì thôi, và khi anh ấy nhận ra, anh ấy chắc chắn sẽ phá sập cửa nhà cậu để xin cậu hẹn hò với anh ấy ấy chứ!”
Elsa im lặng, vờ như đang đọc những ghi chú trong sổ của mình trong khi phải nghe nhưng lời động viên sáo rỗng của mấy cô bạn. Ít nhất thì cô đã có thể tỏ ra tích cực, điều mà Elsa thấy đặc biệt khó khăn khi nói về những mục đích của đàn ông.
“Ừ, tớ nghĩ cậu nói đúng. “ Tink thở dài và tì cằm vào bàn tay mình. “Chỉ là điều đó vẫn thật đau đớn. Đau rất nhiều ấy.”
Zel vòng tay ôm lấy vai bạn một cách ân cần. “Tớ biết, nhưng thời gian sẽ chữa lành tất cả! Sớm thôi, cậu sẽ lại trò chuyện với chúng tớ và nói rằng, ‘Peter Pan là ai cơ?”
Tinkerbell yên lặng, lơ đễnh nhìn ra sân trường, cafe ở trong chiếc cốc giấy đã nguội lạnh như trái tim cô lúc này. Zel vẫn tiếp tục nói, cố gắng tìm những câu thành ngữ đúng để kéo Tinkerbell ra khỏi tình cảnh tội nghiệp, trong khi đó, Elsa đọc sách, tìm cách tách mình ra khỏi cuộc đối thoại. Đàn ông không phải là một chủ đề để Elsa có thể trò chuyện một cách thoải mái. Tinkerbell biết điều đó, nhưng con nhỏ oan gia đó, Wendy, đã cướp mất vị trí xinh xắn của cô bên cạnh Peter, người mà cô đã thích thầm bao lâu nay, và cô đang rất cần một liều thuốc tâm lí từ nhóm bạn thân. Dù vậy, điều đó không thể ngăn Elsa nhớ lại quá khứ không tốt đẹp gì của cô.
Gỡ chiếc kính gọng sừng xuống, Elsa xoa xoa sống mũi, cố kéo tâm trí mình về hiện tại. Ngày hôm nay vấn đề của Tink mới cần được để tâm, không phải vấn đề của cô.
“Ôi trời ơi, nhìn kìa!” Zel chỉ sang phía bên kia sân trường. Elsa và Tink nhìn theo hướng tay cô bạn chỉ, đó là một anh chàng mặc chiếc áo sơmi nhạt màu kẻ caro, vài nút áo trên cùng được mở ra để lộ chiếc áo mỏng màu trắng bên trong. Chiếc headphone Skull Candy anh đeo trên cổ có logo màu xanh cô-ban, cùng màu với đôi mắt anh. Chiếc quần jeans màu xám càng làm nổi bật màu tóc trắng trông thật ngầu của anh.
Bước đi bên cạnh anh là một cô gái tầm tuổi họ, cô ấy ôm những cuốn sách trước ngực, nhìn lên Jack và cười tươi như thể anh ta là mặt trời không bằng. Trang phục của cô ấy có hơi lộn xộn, trên bím tóc nâu của cô cài những bông tử đinh hương và những sợi lông mòng két, và quần áo cô ấy thì hơi quá rộng với một màu sắc đơn điệu.
“Đó là Jack Frost!” Zel nói, nhảy lên nhảy xuống trên ghế và khua tay loạn xạ. “Tớ thích những bài nhạc của anh ấy lắm! Mấy bản remix anh ấy làm đều hay cực kì!”
Tinkerbell quan sát anh ta một lúc trong im lặng, mắt nhỏ nheo lại để nhìn rõ hơn.
“Ôi không, Tink!” Elsa thúc mạnh vào vai nhỏ. “Nếu Peter là kẻ từ chối, thì Jack hẳn phải là người đã dạy anh ta trở thành như vậy.”
Tinkerbell quay người sang, liếc nhìn Elsa. “Và làm thế nào mà cậu biết điều đó thế?”
Cô giơ tay ra vẻ vô tội. “Này, không phải là tớ từng hẹn hò với anh ta đâu nhé, tớ chỉ nghe được rằng anh ta không hẹn hò đâu. Không bao giờ luôn ấy.”
“Và chú chim nhỏ nào đã nói với cậu điều đó thế?” Zel hỏi, giọng cô nàng đầy nghi ngờ.
“Ừm,” Elsa bắt đầu đếm trên đầu ngón tay. “Zel, Merida, Astrid, Kairi,... Ồ và còn cô bạn đó, tớ nghĩ tên cô ấy là Thiana. Cô ấy đã tiếp cận Jack rất lâu rồi nhưng rồi anh ta friendzone cô ấy một cách tàn nhẫn luôn. Nhưng thật sự thì, ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi hai người họ uống say chứ.”
“Ôi trời,” Tink nói. “Có ghen không, Elsa?”
“Chắc chắn là không rồi! Tớ chỉ muốn cảnh báo cậu-”
“Rồi rồi,” Tink gạt Elsa đi. “Tớ hiểu rằng mấy chuyện như thế khiến cậu khó chịu. Nhưng thật sự thì, anh ấy đẹp trai quá đi mất và ai có thể nói lần này sẽ không khác đi chứ?”
Elsa đảo mắt.
“Nếu Peter thấy tớ đi cùng Jack,” Tink nói. “Anh ấy sẽ nổi máu ghen lên và tớ sẽ giành lại được anh ấy nhanh thôi.”
“Tớ có thể kể cho cậu đủ lí do tại sao đó là một ý tồi-”
“Và,” Zel nói với ngòn trỏ chỉ lên, ngắt lời Elsa. “Anh ấy làm ngành nhạc!”
“Anh ta sản xuất nhạc, Zel ạ. Anh ta là một DJ, chứ không phải một ca sĩ hay cái gì khác, chỉ remix nhạc thôi. Chắc chắn là anh ta hát dở tệ.”
“Ừ thì, mấy bài nhạc của anh ấy vẫn rất hay.” Cô bạn trả lời bằng giọng điệu nhu mì.
“Ô, đó chẳng phải cô nàng tóc vàng hoe sao,” Một giọng nói ngọt xớt vang lên. Khi Elsa nhìn lên, ánh mắt trời xuyên qua tán lá sồi chiếu lên khuôn mặt anh làm rạng rỡ thêm nụ cười ngọt ngào ấy. Đứng bên cạnh Jack là Thiana, mùi tuyệt vọng tỏa ra từ cô bạn có lẽ át được cả hương nước hoa của anh ta.
“Xin chào, Jack.” Elsa nói. Zel và Tink líu ríu câu chào như chim sẻ.
“Chúng ta vẫn có hẹn sau buổi học chứ?” Jack hỏi, nhìn thẳng vào Elsa. Cô gật đầu.
“Tuyệt, vậy tôi sẽ gặp em sau.” Elsa vẫy chào khi hai người kia rời đi. Ngay khi họ đi khuất, Tink đã thúc vào tay Elsa để trả đũa.
“Vậy là cậu đang hẹn hò với anh ấy nhưng lại giấu tớ sao!?”
Elsa gạt tay bạn mình ra. “Bình tĩnh đi Tink! Tớ không phải đang hẹn hò với Jack Frost. Anh ta không phải kiểu của tớ. Không hề luôn.”
“Vậy thế việc vừa rồi là sao?” Zel hỏi.
“Anh ta đã nghe một vài bài hát của tớ và muốn thu âm tớ hát.” Elsa nói, nhún vai. “Chỉ thế thôi. Chúng tớ sẽ gặp nhau tối nay ở studio của trường và thu một vài bài hát. Sau đó thì cá là anh ta sẽ làm hỏng chúng bằng cách thêm mấy thứ điện tử hay cái gì đó mà anh ta hay dùng để sản xuất loại nhạc của mình.”
“Được rồi,” Tink nói. “Nhưng tớ có một câu hỏi nữa, Elsa.”
“Hửm?”
“Nếu cậu thấy nhạc của anh ấy tệ đến thế, tại sao cậu lại có đủ mọi album nhạc anh ấy từng sản xuất trong điện thoại vậy?”
“Tink!” Elsa vội cướp lại chiếc điện thoại, khuôn mặt cô đỏ bừng lên. “Không phải việc của cậu!”
Elsa nhìn qua lớp kính cách âm, trong căn phòng đó có Jack, cùng một cậu tóc nâu quá gầy để có thể thu hút sự chú ý của một cô nàng nào đó, và một anh chàng với hình xăm và những cơ bắp lớn đến nỗi có lẽ chẳng thể mặc vừa chiếc áo sơmi nào. Cậu trai tóc nâu đang lắc đầu theo điệu nhạc còn Jack thì đang thả hồn vào một điệu moonwalk, với một chai Allagash đã vơi hết nửa trong tay. Họ chưa nhìn thấy cô, nên cô vẫn còn thời gian để cân nhắc lại.
Thở dài, Elsa tiến tới và xoay tay nắm cửa, đẩy cánh cửa nặng trịch mở ra. Bài hát “Cake by the ocean” của nhóm nhạc DNCE đang được phát với âm lượng lớn tới mức Elsa có cảm giác tim cô cũng đang đập theo nhịp nhạc. Jack đang quay lưng lại với cô, anh nâng chai bia lên.
“Trông em ngon lành vãi!” Anh hét lên cùng lúc với Joe Jonas, rồi dốc chiếc chai màu nâu lên uống một hơi dài.
Cậu bạn gầy gò ra hiệu Jack nhìn ra đằng sau, nhưng anh có vẻ như không để ý thấy, vẫn tiếp tục khua tay và lắc hông theo điệu nhạc. Phải đến khi Xăm Trổ vặn nhỏ nhạc đi, anh mới dừng lại.
“Này, Aster, làm sao thế?” Jack hỏi. Cậu bạn gầy gò lại ra hiệu một lần nữa về phía Elsa. Jack xoay người lại, một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên môi anh ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy cô.
“Trời ạ,” Jack nói. “Tôi sẽ rất mong được nhìn thấy em liếm kem tươi trên tay đấy.”
Elsa thấy cổ họng mình đắng nghét, có khi cô sẽ mãi mãi phải giao tiếp với Jack Frost theo kiểu này mất.
“Thôi nào,” Gầy Gò lấy chai bia ra khỏi tay Jack và đặt nó lên trên chỗ soundboard. “Cậu uống vậy là đủ rồi, Jack.” Cậu ta vẫy tay với Elsa. “Chào, tớ là Hiccup, và đó là Aster.” Cậu vừa nói vừa chọc ngón cái vào người Xăm Trổ, anh ta vừa chào cô một cách khinh khỉnh.
Elsa gật đầu. “Rất vui được gặp tất cả mọi người. Ừm, hai cậu đều ở đây để thu âm sao? Tôi tưởng chỉ có Jack và tôi thôi chứ?” Cô ném cái nhìn bất bình về phía Jack, nhưng có vẻ như anh không nhìn thấy.
“À,” Aster nói với chất giọng dày của Nam Thái Bình Dương. “Tôi chỉ làm cố vấn kĩ thuật để đảm bảo rằng không có gì bị hỏng thôi. Cô biết đấy, để cho Jack chú tâm làm nghệ thuật mà.”
Jack gật đầu, xoa xoa cằm như thể là anh có râu vậy.
“Tớ thì chỉ đến chơi thôi.” Hiccup nói. “Tớ đã mang bia đến. Nhưng mà đó quả thực là một sai lầm.” Cậu liếc nhìn Jack khi nói câu này, anh bật ngón tay và đu đưa theo điệu nhạc của bài “Cake by the ocean” vẫn đang được phát nho nhỏ.
“Ừm,” Elsa quay người đi và đặt túi xách xuống. “Hân hạnh được gặp hai người.” Cô bắt đầu lấy ra rất nhiều tập file, sổ sách cùng những tờ giấy rời bị vo viên và bị nhồi vào đủ mọi chỗ. Dẹp đống lộn xộn sang một bên, cô kéo khóa ngăn nhỏ bên trong túi xách và lấy ra những tờ giấy đã được ghim lại với nhau. Một vài dòng chữ được đánh dấu màu xanh lá, xanh dương và hồng, nhưng chắc chắn không phải màu vàng.
“Tôi đã kịp nhìn qua lời nhạc.” Elsa nói trong khi bắt đầu nhét bừa lại mọi thứ vào trong túi. “Lời bài hát thật sự rất hay và tôi khá là hào hứng đấy. Anh đã nói rằng anh muốn làm một bài nhạc chill với nó đúng không?”
“Đúng thế,” Jack vặn nút volume, tắt hoàn toàn âm thanh của bài nhạc đang nghe. “Nhưng hôm nay tôi cũng không biết rằng ta sẽ thu âm hay là không nữa. Tôi muốn nghe giọng hát của em đã. Đây,” Anh đưa cho cô một chiếc headphone. “Mic đã được chuẩn bị xong rồi. Em chỉ việc đi vào trong phòng thu khi em đã sẵn sàng thôi.”
Elsa đeo chiếc headphone lên và không chần chừ đi thẳng vào phòng thu, đề phòng anh sẽ dùng một lời nhạc khác từ bài hát mà có vẻ như là bài yêu thích của anh để trêu chọc cô.
Cô chỉnh lại bím tóc, đặt lời nhạc ở trước mặt và lấy giọng.
“Tôi có một câu hỏi. Ai đã viết lời cho bài Atlas Hands vậy?” Elsa hỏi. “Lời bài hát nghe thật sự rất hay.”
“Đó là nguyên gốc của ngài Frost đây.” Aster nói thêm. “Khá hay, đúng chứ?”
Elsa cắn môi. Cô đã dành nhiều thời gian cho bài hát này; thời gian trên giường ngủ để cho lời bài hát chạm tới nơi sâu thẳm nhất trong cô, nơi mà anh đã để lại cho cô bao tổn thương, cô ngân nga bài hát trong lúc tắm sau bao suy tư, và bảo vệ chủ nghĩa tượng trưng của nó trong môn học lí thuyết âm nhạc. Chúng rất hay. Đúng ra là xuất sắc. Cô đã nói điều này với rất nhiều người, và giờ thì họ đều trở thành nhân chứng sống cho lời nói của cô.
“Ồ,” Cô chỉ nói được như vậy. “Vậy ai là người đã hát bản gốc thế? Tôi thật sự rất thích nó.”
Jack lấy giọng, rồi ấn nút giao tiếp và cúi người xuống chiếc micro ở chỗ anh. “Làn nước ở đó sâu hơn ở bất cứ nơi nào em từng thấy, hãy nhảy vào và bơi đi cho tới khi em hoàn toàn tự do.”
Chất giọng khàn của anh nghe thật êm ả và gợi cảm. Và giọng hát ấy cũng giống hệt giọng hát cô đã nghe trong điện thoại của cô.
Hơn bốn tiếng sau, Aster đã về nhà và Hiccup thì đang làm bài tập ở góc phòng, lẩm bầm gì đó về thời gian cho đến khi buổi thu âm kết thúc. Elsa dụi mắt để xua đi sự mệt mỏi đang khiến cô mất tập trung.
“Tốt đấy,” Jack nói. “Nhưng ở phần điệp khúc tôi cần em thả lỏng hơn một chút nữa. Tôi cần một cái gì đó để trêu chọc.”
“Trêu chọc?” Elsa nói, giọng cô sắc lạnh. “Anh muốn cái gì đó để trêu chọc à? Giọng tôi chưa đủ rõ ràng sao?” Cô cảm thấy hơi bị xúc phạm bởi rõ ràng anh đang ám chỉ việc anh muốn sử dụng auto-tune.
Jack nhún vai. “Chỉ là tôi thích trêu chọc mọi thứ thôi. Tất cả mọi thứ luôn ấy.” Anh nháy mắt với Elsa, và cô đảo đảo mắt.
“Em trông có vẻ đang tức giận.”
“Tôi không tức, chỉ là bị làm cho buồn nôn bởi thái độ làm việc thiếu chuyện nghiệp của anh thôi.”
“Ỏ,” Anh đáp. “Thôi nào, tôi đâu phải lúc nào cũng xấu tính đâu.”
Elsa không nói gì cả, chỉ im lặng lật các trang giấy về trang đầu tiên.
“Sẵn sàng làm lại một lần để cho anh có cái để “trêu chọc” chưa?”
“À thì, em đang ở ngay trước mặt tôi đây rồi, cho nên…”
“Thế đấy!” Elsa cởi bỏ chiếc headphone và ném nó xuống. Để lại tập nhạc tại bàn, cô lao ra khỏi cửa phòng thu và túm lấy chiếc túi nằm trên sàn rồi quàng nó qua vai mạnh đến độ nó khiến cô mất thăng bằng và ngã vào bức tường.
“Đợi đã!” Jack vội chạy tới bên cô. “Để tôi giúp em.”
“Anh đã giúp đủ rồi.” Elsa nói, giằng chiếc túi xách khỏi những ngón tay thon dài của anh.
“Elsa à,” Jack nói. “Tôi xin lỗi. H-hãy để tôi đền bù cho em. Cho phép tôi mời em bữa tối nay nhé?”
Cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt cô sắc lạnh như dao.
“Ờ... cafe thì sao? Tôi chỉ muốn đền bù cho em thôi mà.”
Đôi mắt Elsa nheo lại. “Thứ vớ vẩn đó thực sự có hiệu quả à?”
“Ơ, sao cơ?”
“Cái thứ vớ vẩn đó thực sự có hiệu quả à?” Elsa nắm chặt tay lại đến mức chúng run lên. “Mấy cô gái thực sự tin vào cái thứ “đền bù” vớ vẩn của anh sao?”
Jack cảm thấy phía dưới cổ áo dần nóng lên. Anh đưa tay gãi phía sau gáy. “Tôi không biết em đang nói-”
Elsa đóng sập cửa lại khi cô bước ra ngoài, lớp kính phòng thu rung lên bởi lực mạnh mà cô tác động lên.
“Anh ấy hấp dẫn quá đi mất.” Tinkerbell thốt lên. “Cảm giác như là, tớ phải có được anh ấy, cậu biết đấy.” Zel gật đầu, miễn cưỡng tỏ ra đồng cảm, trong khi Elsa cắn cắn đuôi bút chì.
“Cậu không giới thiệu tớ với anh ấy được sao Elsa?” Tink hỏi, đá nhẹ vào chân cô bạn.
“Đừng hòng.” Elsa trả lời. “Quen với anh ta chỉ tổ tốn thời gian. Một kẻ biến thái và phiền phức hết sức.”
“Nhưng mà quá là giỏi luôn!” Zel nói và tự ôm lấy mình. Elsa chỉ biết đảo mắt.
“Các cậu, anh ta không xứng đáng đâu. Anh ta là kẻ từ chối nhất trong những kẻ từ chối. Anh ta thả thính những câu như là ‘Ôi, anh rất đẹp trai và anh thực sự thích em!”, và rồi khi mà cậu đớp phải thính rồi, thì chắc chắn là,” Elsa bật ngón tay. “Cậu sẽ chưa từng gặp ai có thể biến mất nhanh đến thế đâu, nhưng khi đó thì cậu đã quan tâm đến anh ta rồi, nên cậu bắt đầu gọi điện cho anh ta vì cậu nghĩ rằng anh ta nghiêm túc, nhưng không, anh ta chỉ đang chơi đùa với cậu thôi, anh ta thấy cậu hay hay nên mới nói những lời như vậy với một cô gái lạ như cậu, và rồi anh ta sẽ không hiểu được tại sao cậu lại cứ gọi điện và nhắn tin cho anh ta trong khi anh ta đã nói rằng cả hai không phải là người yêu rồi, và rồi anh ta sẽ bốc hơi khỏi mặt đất mà không nói lời nào, và cách duy nhất để gặp anh ta là khi cậu vô tình gặp anh ta ở quán cafe, cùng với cô bạn gái mới mặc quần short và chiếc áo bra ngắn cũn cỡn đến ngớ ngẩn của hãng Lululemon và anh ta thì cố giải thích với cô bạn gái rằng anh ta và cậu chỉ là bạn thôi. Ha! Tớ biết kiểu của anh ta mà!”
“Ờm…” Zel nói, dùng những ngón tay để vuốt mái tóc dài. “Cái đó có hơi… riêng tư.”
“Riku,” Tink nói. Chiếc ngòi chì mảnh gẫy vụn do lực Elsa tác động vào chiếc bút chì kim quá mạnh.
“Xin lỗi, Elsa. Tớ sẽ không nói tên anh ta nữa.”
“Không sao, tớ hoàn toàn quên anh ta rồi.” Tinkerbell và Zel nhìn cô chằm chằm, nghiêng đầu sang một bên. “Không, thật đấy, tớ quên thật rồi mà.”
Zel nặn ra một nụ cười. “Ừ, được rồi.”
Có tiếng gõ ở cửa phòng kí túc. “Để tớ mở cho!” Zel trèo xuống khỏi giường và lao ra cửa. Khi nhỏ mở cửa, Gầy Gò đang đứng đó, tay cầm một chiếc hộp họa tiết bông tuyết đựng bánh socola phủ kem tươi và rắc những dải socola mỏng. Dòng chữ được viết ở giữa hộp ghi “Hãy gọi cho tôi” và cạnh đó là những con số mà Elsa dám chắc là số điện thoại của anh ta.
“Ơ, xin chào,” Hiccup nói, mặt cậu hơi đỏ lên khi nhìn thấy hai cô gái đang tụ tập trên chiếc giường của kí túc xá. “Jack muốn tớ mang cái này đến cho Elsa.” Vừa nghe thấy tên Jack, Tinkerbell vội cầm lấy điện thoại và nhanh chóng lưu số anh vào máy.
Chẳng thèm nhìn hộp bánh một lần nữa, Elsa nói, “Cậu mang trả lại cho anh ta đi.”
“Nhưng cậu thậm chí không muốn ăn cái bánh sao?” Hiccup dẹp chồng bài tập về nhà sang một bên trên chiếc bàn gần nhất để dọn chỗ cho hộp bánh. “Cậu ấy nói socola là món ưa thích của cậu.”
Elsa vội ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Hiccup như muốn thiêu đốt. “Và làm thế nào mà anh ta biết được điều đó?”
“Tớ - tớ không biết, ý tớ là cậu ấy hiểu tất cả mọi người nhưng-”
“Nói với anh ta rằng tôi không có hứng thú.”
“Với chỗ bánh sao? Ý tớ là-”
“Không,” Elsa rít qua kẽ răng. “Nói với anh ta rằng tôi không có hứng thú với anh ta.”
Lớp học buổi tối chắc chắn là tội ác nặng nề nhất mà Elsa từng trải qua. Sau khi dành cả ngày trong phòng học, cô thường chạy xuống căntin mua một chiếc bánh kẹp rẻ tiền để ăn cho xong kịp trước giờ học lịch sử châu Âu hiện đại. Môn học không hề khó, chỉ là nó kéo dài ba tiếng đồng hồ và kết thúc lúc chín giờ tối. Cô thầm cảm ơn vì một tuần chỉ có một buổi thế này.
Tối nay giảng viên lại đặc biệt hào hứng và nhiệt huyết giảng về việc Napoleon bị trục xuất, đến mức giáo sư tâm lí học ở phòng bên cạnh phải ghé qua và nhờ ông nói nhỏ đi.
Elsa gỡ cặp kính xuống, cài nó vào trước ngực áo. Cô xoa xoa mặt, không khí mát lành buổi đêm đem lại cảm giác thật thoải mái trên làn da khô của cô.
“Elsa!” Ôi, giờ thì giọng anh ta mới quen thuộc làm sao. “Này, đợi đã!” Trước giờ lên lớp, cô đã nghe bài hát của anh một cách đầy hằn học, vừa nghe vừa nguyền rủa tài năng không thể chối cãi và giai điệu dễ gây nghiện mà anh đã tạo ra.
Nhưng cô sẽ chẳng bao giờ nói cho anh nghe điều đó đâu.
“Phù!” Jack vỗ vào vai cô. “Thật may là tôi đã bắt kịp em! Này, tôi cầm giúp em chiếc túi đó nhé?”
“Không, tôi ổn.” Elsa nói, bước đi nhanh hơn để giữ khoảng cách với Jack.
“Được thôi. Ừm, này, tôi có chuyện cần nói với em.”
“Tôi không hứng thú lắm đâu, trong trường hợp anh không biết điều đó.”
Jack dừng bước, để Elsa đi trước anh. Trong vài giây ngắn ngủi, cô đã cảm thấy thật hân hoan, thật hạnh phúc rằng những lời cô nói cuối cùng cũng đã xuyên qua được cái hộp sọ cứng như đá của anh.
Nhưng điều anh nói tiếp theo đã xuyên thẳng vào tim cô.
“Tên quái nào đã tổn thương em vậy, Elsa?”
Đôi chân cô như bị đóng băng tại chỗ. Elsa nhắm mắt lại, tâm trí cô lại tràn ngập khuôn mặt người đó và cảm giác khi đôi tay người ấy vuốt những sợi tóc mái ra khỏi mắt cô và chạm vào bờ môi cô. Và cô vẫn có thể nghe thấy lời cuối cùng người đó nói với cô. Cô thật sự đã rất muốn hét vào mặt hắn những lời báng bổ nặng nề nhất, đến khi cổ họng bỏng rát thì thôi.
“Tôi không biết anh đang nói gì cả.”
“Ôi, thôi nào,” Jack lại một lần nữa đến bên cạnh cô. “Kẻ nào đó đã tổn thương em, và giờ em sợ hãi tất cả những gã có chút nổi tiếng như tôi vì em không muốn bị tổn thương thêm một lần nữa. Tôi nói đúng không?”
Elsa thở hắt ra làn hơi mà cô đã nín chặt trong lồng ngực. Sự tinh tế của anh khiến cô không ngờ tới. “... Đúng vậy.”
Jack đút tay vào túi quần. Đột nhiên, vẻ đe dọa vài phút trước biến mất khỏi khuôn mặt anh. “Ừm, nghe này, tôi cũng nghĩ rằng em rất đáng yêu nhưng giờ thì tôi hiểu chuyện rồi. Tôi chỉ muốn cho em biết rằng tôi đã bắt đầu làm việc với bản thu hôm trước của em và tôi muốn em nghe thử.”
“Jack, ổn mà, tôi-”
“Không” Anh đặt ngón trỏ lên môi cô, ra hiệu cho cô im lặng . Cô đã nghĩ đến chuyện cắn nó đấy. “Tôi có điều này cần nói với em. Thật sự thì nó khá là tuyệt vời. “ Elsa nhếch một bên chân mày, cực kì nghi ngờ việc anh có khả năng tạo ra điều gì đó tốt lành cho cuộc sống của cô.
“Tôi đã đưa bản thu gốc cho một nhà sản xuất nhạc mà tôi biết và chú ấy rất thích giọng em. Chú ấy nói em hát như một ca sĩ chuyên nghiệp vậy.”
Elsa chớp chớp mắt, không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Một nhà sản xuất nhạc? Bài hát của cô? Chú ấy thích nó sao? “Thế nghĩa là sao? Có phải- không phải chú ấy muốn mua nó đấy chứ?”
“Chưa, nhưng đây là minh chứng rằng điều đó sắp diễn ra đây, chú ấy muốn em thu và ra đĩa đơn để chú ấy và các cộng sự có thể cảm nhận xem tầm ảnh hưởng của em đến đâu, và tôi muốn giúp em làm việc đó.
Elsa hét lên và ôm chầm lấy Jack, chẳng hề quan tâm anh là người mà cô từng ghét thế nào nữa.
“Được rồi,” Jack nói, ném những tập nhạc vào chiếc thùng rác đầy ự. “Chúng ta không thế tiếp tục thế này được.”
“Đây là đĩa đơn của tôi,” Elsa nói. “Là cơ hội của tôi, nó phải thật hoàn hảo mới được.”
“Chúng ta có nhiều bài thu đến nỗi có thể làm thành cả một album, có khi là hai luôn ấy. Em nên chọn ra ba bài em thích nhất đi rồi hoàn thiện chúng thay vì cố tìm kiếm một cái gì đó thậm chí còn không tồn tại.”
Đột nhiên, ánh mắt cô nhìn anh xa lạ. Môi cô hé mở và cô giữ chặt tay mình trước ngực. Điều anh vừa nói khiến cô có cảm giác như anh vừa giơ tay tát cô vậy. Cô khẽ lắc đầu, không biết phải làm thế nào để diễn tả cảm xúc này thành lời.
Nhưng Jack thì biết. Anh móc ngón tay cái vào túi quần, thở dài. “Em không thực sự nghĩ rằng mình có thể làm được việc này, đúng không?”
Cúi gằm mặt xuống đất, Elsa gật đầu.
“Vậy tại sao em lại ở đây?”
Nhận lấy một cú sốc, Elsa nhìn lên anh, và bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của anh. Tư thế của Jack rất cởi mở, đầu anh nghiêng sang một bên trong khi chờ đợi câu trả lời của cô. Khuôn mặt anh thật tử tế và giọng nói của anh rất chân thành. Điều duy nhất anh chờ đợi là sự chân thật của cô.
“Tôi- tôi- tôi muốn sáng tác nhạc… Tôi muốn hoàn thành đĩa đơn, và-”
“Không, không phải thế,” Jack khoanh tay lại. “Nghe này, tôi biết rằng em muốn nghe lời động viên từ tôi nhưng em đang cần một liều thuốc cho sự trung thực đấy.”
“Tôi chưa từng nói dối anh mà Jack.”
“Ồ, không phải tôi, em đang tự lừa dối bản thân kìa, Elsa. Nghĩ xem, em vừa nói em không thực sự nghĩ rằng mình có thể làm được việc này, đúng chứ?” Elsa chậm rãi gật đầu. “Nếu thế thì chẳng liên quan gì cả, vậy tại sao em lại ở đây? Thật sự thì chỉ có hai lí do, thứ nhất, em là kiểu người mà thế nào cũng được, tôi sẽ chỉ tiếp tục sáng tác ra những bài nhạc rác rưởi mà chẳng ai thèm nghe cả thôi, nhưng thế thì không đúng vì đơn giản là em đâu phải người như thế. Nên lí do thứ hai,” anh giơ lên hai ngón tay. “Đó là em cảm thấy thích một điều gì đó ở tôi và em muốn biết nhiều hơn.”
Elsa chỉ im lặng.
“Xem này, em đã thu rất nhiều bài nhạc và em đã có thể mang chúng tới cho bất kì ai, chỉnh sửa, đóng gói lại và gửi đi. Thế nhưng em lại đang ở đây, khiến tâm trí tôi rối tung lên với mái tóc vàng hoe xinh đẹp đó. Tại sao à? Vì em biết tôi thích em và em cũng thích tôi nhưng em lại quá sợ hãi để thừa nhận điều đó với chính mình, vậy nên em đã dựng lên một tình huống mà em có thể dành thời gian bên tôi mà không phải hẹn hò với tôi. Và điều đó chẳng hay ho chút nào đâu.”
Nhắm mắt lại, cô hít một hơi thở sâu. Trái tim cô đang loạn nhip và cô dám chắc là mặt cô đang đỏ ửng như quả cà chua. “Tôi... đã nghĩ rằng anh định động viên tôi cơ đấy.”
“À, phải rồi, tôi đã quên mất vụ đó. Em có thể làm được mà, Elsa, em có giọng hát rất đẹp, họ sẽ rất thích nó cho xem.”
Cô nhướn mày đầy hoài nghi. “Tôi nghiêm túc đấy.” Jack nói thêm.
“Tôi nên về thôi.” Elsa quay đi và bắt đầu chui người vào chiếc áo len oversize. Trong khi đó, lòng Jack nóng như lửa đốt vậy.
“Này, nếu những gì tôi đã nói là đúng, em sẽ đi uống cafe với tôi ở tiệm Lucky Cat vào ngày mai chứ?”
Hít một hơi thật sâu, Elsa quay lại, mỉm cười với anh rồi rời đi.
Elsa đang chuẩn bị mở cửa thì một quý ông nhiều tuổi hơn đã mở giúp cô, ra hiệu cho cô đi vào. Cô lí nhí câu cảm ơn trong khi bước vào quán cafe, nơi này tràn ngập mùi hương của bánh mì mới nướng và đồ ngọt kiểu Pháp. Cảm giác được hơi ấm nơi đây đang lan tỏa trên gò má buốt lạnh của cô, Elsa bắt đầu cởi bỏ chiếc khăn quàng dày dặn. Đứng phía sau quầy thanh toán là một phụ nữ trung niên với mái tóc nâu ngắn đang tính tiền cho một vị khách trong khi một cậu trai tầm tuổi cô đang tạo bọt sữa để pha một cốc latte.
Cô mới chỉ đến đây một hoặc hai lần gì đó nhưng Elsa biết đây là một quán nổi tiếng với học sinh sinh viên. Zel và Tink thường sẽ nói không ngừng nghỉ về việc nơi này tuyệt vời như thế nào.
“Này đằng ấy!” Đột nhiên, một chiếc cốc giấy ấm nóng được áp vào má cô bởi những ngón tay thon dài với màu da sáng. “Tôi đã mua cho em một ly mocha rồi đây.”
“Ồ, cảm ơn anh.” Cô rụt rè cầm lấy ly cafe trong tay Jack. Một suy nghĩ thoáng qua tâm trí cô rằng, bằng một cách nào đó, anh đã biết được cô thích uống mocha. Không cần biết anh đã lấy được thông tin về sở thích của cô đối với socola ở đâu đi chăng nữa, anh cũng thật chu đáo khi biết sử dụng nó đúng thời điểm thế này. Cô đi theo Jack tới bàn của anh, anh gấp lại chiếc máy tính rồi lịch sự xếp nó sang một bên với mấy cuốn sách để dồn hết sự chú ý vào cô.
Ban đầu, cả hai chỉ biết nói với nhau những chuyện không đầu không đuôi. Họ phàn nàn về bài thi cuối kì, nói chuyện về một tình yêu chung đối với cafe chất lượng, và phát hiện ra rằng cả hai có chung một sở thích là đọc những cuốn sách của tác giả Mitch Alborn.
Phải đến hai tiếng sau Jack mới bắt đầu đề cập đến vấn đề rắc rối của cô.
“Vậy,” anh nói, ngả người ra đằng sau. “Tại sao em lại sợ hãi con trai đến thế chứ?”
Elsa mím môi. Cả hai đã rất vui vẻ nhưng chủ đề hiện tại anh nhắc đến thực sự khiến cô muốn hét lên và bỏ chạy khỏi đây. “Tôi không sợ họ…. Tôi chỉ không phù hợp với việc hẹn hò thôi.”
“Ha!” Jack đập tay xuống bàn. “Thôi nào, đó chính là những gì tôi sẽ nói với những cô gái đáng yêu nhưng quá nhạy cảm và không thể trở thành đối tượng hẹn hò được đấy. Ồ, và em có biết cô bạn tên Tinkerbell không?”
Cổ họng cô nóng lên. “Tôi- ừm….”
“Tôi đoán là điều đó không quan trọng. Gần đây cô ấy cứ nhắn tin cho tôi mãi, hơi kì cục, nhưng thôi kệ.” Anh cất lại chiếc điện thoại vào túi áo. “Dù sao thì, tôi sẽ nói với những cô gái mà tôi không có ý định hẹn hò nghiêm túc là tôi không phải người phù hợp với việc hẹn hò.”
“Anh có định nói với tôi như vậy không?”
Jack nhìn thẳng vào mắt cô để cô cảm nhận được sự chân thật trong câu trả lời của anh. “Không hề.”
“Và làm thế nào mà tôi biết được anh không phải đang nói dối?”
Anh nhún vai. “Sao tôi lại nói dối em cơ chứ, Elsa?”
“Bởi vì,” cô nói. “Anh là một kẻ từ chối.”
Anh khịt mũi. “Tôi là cái gì cơ?”
“Anh biết đấy,” Elsa chỉ vào anh. “Một kẻ từ chối. Anh là loại con trai có thể cư xử hết sức ngọt ngào lúc ban đầu như thể anh ta rất thích một cô gái, tán tỉnh và quan tâm chăm sóc cô ấy và rồi, khoảng tầm, sáu tuần hay có thể là sáu tháng sau anh liền cư xử lạnh nhạt và biến mất tăm khỏi cuộc đời cô ấy. Và nếu anh có gặp cô ấy, thì anh sẽ nói những điều như chúng ta chưa bao giờ thực sự nghiêm túc cả hay là lúc đó ta chỉ vui vẻ một chút thôi mà để bào chữa cho cái lối sống lạnh nhạt và lười nhác của mình. Và khi anh hành xử như vậy thì chỉ khiến cho những cô gái như tôi thích anh nhiều hơn bởi chúng tôi nghĩ rằng mình đã làm gì đó sai và phải sửa sai để lấy lại tình cảm của anh như lúc ban đầu.” Từng chữ cô nói ra cứ nối tiếp nhau tuôn ra như suối. “Trong khi đó, anh ngồi một chỗ, nghịch ngón tay của mình, và quan sát chúng tôi mệt mỏi cố gắng thoát khỏi vở kịch của anh, và lại đi ve vãn một cô gái mới. Đó là cái thứ nghệ thuật tâm lí lạ lùng, rối rắm mà mấy người rất thích sử dụng đấy.”
Cậu sinh viên ở bàn bên cạnh nhìn Elsa chằm chằm và khi cô nhìn lại thì cậu ta lại chúi mũi vào cái màn hình máy tính.
Jack trầm ngâm một hồi. Anh mở nắp của ly cafe ra và nhấp một chút kem tươi ở trên bề mặt cốc. Đặt chiếc cốc xuống, anh nói, “Vừa rồi quả là một bài diễn văn đấy.”
Elsa lại rời mắt khỏi anh và nhìn xuống mũi đôi giày Converse của mình. “Tôi đã… hẹn hò với một vài kẻ như vậy.”
“ Tôi có một câu đố khá là hài hước cho em đây.” Jack nói.
“Là gì thế?”
“Tại sao con trai lại giống với chiếc túi nilon còn con gái thì giống như chiếc điều khiển?”
Elsa thở dài. “Tôi không biết đâu.” Cô thấy không hề ổn sau khi nói ra một tràng như vậy và có cảm giác cô sẽ mất anh ngay bây giờ. Cô không chắc tại sao cô lại nói ra những lời như vậy nhưng giờ thì không có đường lui nữa rồi. Và dù cho cô đã biết trước là chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu cả, điều đó chẳng hề làm cho việc anh cự tuyệt cô bớt đau đớn đi chút nào.
“Này,” Jack chạm vào tay cô. “Câu trả lời là bởi vì con trai bọn tôi chỉ chứa đầy những thứ rác rưởi và em có thể lập tức nhìn xuyên qua được.” Elsa khẽ mỉm cười khi nghe thấy điều này. “Nhưng mà còn các cô gái thì, trời đất ạ, em sẽ chỉ có thể bấm mấy cái nút và hy vọng rằng điều gì đó sẽ xảy ra.”
“Ha,” Cô nói, không dịch bàn tay ra khỏi tay anh. “Đáng yêu thật đấy.”
“Ý tôi là, Elsa à, tôi là một thằng con trai. Một cô gái thông minh và tài năng như em có thể nhìn thấu toàn bộ con người tôi,” Anh bật tay. “Đơn giản vậy thôi. Và tôi thật sự, thật sự thích điều đó ở em.”
“Anh-anh nói thật chứ?”
Jack gật đầu. “Tôi nói thật. Mấy gã như tôi, thật sự ra thì, không hề cố ý làm tổn thương tụi em đâu. Bọn tôi chỉ, tôi cũng không biết nữa,” anh nhún vai. “Bọn tôi chỉ không còn có cảm giác như ban đầu nữa và sẵn sàng bước tiếp. Nhưng có một vài cô gái lại giữ được sự chú ý của chúng tôi lâu hơn cả. Và chúng tôi không biết phải làm sao để kết thúc mọi chuyện mà không gây tổn thương cho họ. Cho nên việc không gặp lại họ nữa có lẽ dễ dàng hơn là phải nói thẳng ra rằng anh không còn muốn ở bên em nữa và rồi nhìn họ khóc và hỏi rằng họ chưa đủ tốt sao và các thứ trong khi thật sự thì, họ chẳng làm gì sai cả.”
Cô nheo mắt. “Vậy là mấy người cũng biết là điều đó đau đớn ra sao.”
“Đúng thế, nhưng cuộc sống vốn đã đau khổ rồi.” Anh nhấp thêm một ngụm cafe. “Em chỉ cần tìm được một người đáng để em chịu đựng nỗi đau ấy vì anh ta thôi.”
Elsa khịt mũi. “Anh lấy câu nói truyền cảm hứng đó ở đâu ra vậy chứ?”
“Này! Đó là câu nói của Bob Marley đấy!”
“Ồ, tôi không nghe dòng nhạc reggae.”
Jack lắc đầu, lại ngả ra sau lưng ghế. “Ôi, Elsa à, tôi phải làm gì với em đây?”
“Cố gắng để được hẹn hò với tôi đi.” Cô nói. Não bộ anh phân tích xong câu nói ấy trong vòng nửa giây, anh ngả người ra phía trước và Elsa thấy mặt cô nóng như cốc mocha trên bàn vậy. Cô bối rối đưa tay lên nghịch bím tóc của mình.
“Em sẽ nói gì nếu tôi nói rằng tôi đã cố gắng để được hẹn hò với em từ rất lâu rồi?”
“Jack, hai tháng không lâu đến thế đâu-”
“Không, không,” Jack xua tay. “Không phải về chuyện đó. Tôi hỏi em cái này nhé, em nghĩ làm thế nào mà tôi biết được em thích bánh socola?”
Cô nhún vai. “Chịu thôi. Có lẽ anh đã ép cung Tinkerbell hoặc Zel chăng?”
“Ồ, vậy là em có quen cô ấy!”
Bờ vai Elsa trùng xuống, cô thấy xấu hổ vì đã để lộ ra chuyện này.
“À không, chuyện đó không quan trọng. Ừm, em có nhớ buổi định hướng nghề nghiệp cho học sinh mới bốn năm trước không? Ngày mà toàn bộ học sinh mới bị cấm cửa ấy?”
Elsa gật đầu, hơi đỏ mặt. “Có chứ, ngày hôm ấy có hơi ngớ ngẩn. Tôi đã cảm thấy mình thật trưởng thành khi xa cha mẹ lâu như vậy. Nhưng tôi không nhớ là anh có ở đó?”
“À,” anh thở dài. “Hồi đó màu tóc và vẻ ngoài của tôi khác bây giờ lắm. Không đua đòi ăn chơi gì cả. Nhưng em còn nhớ tại sao cảnh sát được gọi đến không?”
Elsa vội lấy tay che miệng lại. “Ôi trời. Sao mà anh lại biết-”
“Bởi vì tôi đã ở ngay đó!” Anh cười. “Tôi đã nghĩ là em thật ngầu và hấp dẫn, và tôi đã nghĩ rằng, trời ơi, cô ấy sẽ chẳng bao giờ thích một gã gầy nhẳng như mình.”
“Anh biết đó là tôi sao trời, tôi ngại quá, Jack.”
“Thì, đó là lí do tại sao tôi đã muốn mua cho em cả một chiếc bánh socola to như vậy vào hôm trước. Tôi phát hiện ra là em thích socola đến mức mà dù cho có thể bị đuổi học, em vẫn liều mạng lẻn ra khỏi trường vào nửa đêm trong ngày cấm cửa để đi mua một ít, socola hẳn phải quan trọng với em lắm.” Anh vừa lắc đầu vừa mỉm cười. “Mấy anh chị quản giáo đã giận điên lên.”
“Thật á? Họ đã làm gì?”
“Hừm, tôi dám chắc rằng họ đã lục soát hết kí túc xá nữ trước. Vì lúc họ đến kí túc xá nam, họ cứ hét vào mặt nhau như bị điên vậy. Ý tôi là, họ lúc đó đều là sinh viên năm nhất như em và tôi bây giờ. Thử tưởng tượng việc để lọt mất một cô bé mười bảy tuổi ở ngay khu vực mà mình chịu trách nhiệm đi. Và khi họ cuối cùng cũng tìm thấy em ở quán ăn đó đang ăn nửa cái bánh ấy? Cha mẹ ơi, tôi đã biết ngay mà, tôi biết ngay là em rất ngầu mà.”
Elsa khúc khích cười. “Lúc đó tôi chỉ muốn ăn bánh thôi, và ở căntin thì chẳng còn cái nào cả.”
Jack cười. “Đáng lẽ họ nên biết trước chuyện đó nhỉ.”
Elsa vô thức mỉm cười lại với Jack. Bàn tay họ vẫn chạm vào nhau.
“Elsa,” Jack nói. “Tôi đã phải đợi suốt bốn năm trời để mời em ly cafe này. Giờ thì tôi dám cam đan rằng tôi sẽ làm thật tốt.”
“Bốn năm quả là khoảng thời gian dài.”
“Ừ thì,” Jack nhún vai. “Em nghĩ tôi đã viết bài Atlas Hands cho ai chứ?”
Môi Elsa chỉ cách chiếc micro vài inch. “Làn nước ở đó sâu hơn ở bất cứ nơi nào em từng thấy, hãy nhảy vào và bơi đi cho tới khi em hoàn toàn tự do.”
Jack gõ gót giày theo điệu nhạc, và hai bàn tay anh giữ lấy chiếc micro. “Tôi sẽ nhớ mãi khuôn mặt em, bởi tôi vẫn yêu tha thiết nơi đó.”
Ở bên kia tấm kính, ba ngưòi đàn ông mặc bộ vest trang trọng đang ngồi trên chiếc ghế bành da, chân này vắt qua chân kia và tay thì khoanh lại. Elsa không biết họ đang nghĩ gì và điều đó làm cô thấy sợ hơn là áp lực. Cô nhìn sang Jack ở bên cạnh, anh đang hát khúc bridge của mình, tập trung hoàn toàn vào bài hát. Và rồi anh im lặng, ra hiệu cho cô.
Hít một hơi thật sâu, cô hát lên đoạn điệp khúc từ trong sâu thẳm tâm hồn mình. “Nhưng khi những vì sao là những thứ duy nhất ta cùng chia sẻ, anh sẽ ở nơi đó chứ?” Những lời nhạc mà Jack đã viết thoát ra từ môi cô. “Anh sẽ ở đó chứ?” Cô duyên dáng kéo dài giọng ở nốt cuối cùng, sử dụng hết lượng khí trong lồng ngực để trêu chọc ý nghĩa ẩn chứa trong lời bài hát, ngân dài đến mức khiến cho ba người đàn ông ở bên kia tấm kính phải quay sang nhìn nhau. Người ngồi bên trái chậm rãi gật gật đầu.
Jack vào cùng cô ở đoạn bridge. “Anh đã có kế hoạch cả rồi... Anh đã có tấm bản đồ trong tay...”
Nhưng rồi họ giơ tay lên ra hiệu cho hai người dừng lại. Nín thở, Jack và Elsa nhìn nhau. Anh giơ hai ngón tay móc vào nhau ra phía sau lưng và mỉm cười với cô. Khi cả hai nhìn lại về phía những người đàn ông kia, họ không những đã đứng hẳn dậy mà còn đang đồng loạt vỗ tay.
Trên tay cầm ly sâm panh, Elsa uống cạn trong một hơi, những bong bóng bọt khí trôi dần xuống cổ họng cô. Sóng biển đánh vào chân cô, để lại bọt biển và cát trên những ngón chân được sơn cẩn thận. Mặt trời đã khuất mất một nửa ở nơi đường chân trời, tỏa ánh sáng màu hồng và cam lên trời cao, và chiếu lên mái tóc của Elsa một màu vàng lấp lánh. Cô nâng lên chiếc ly đã rỗng. “Mừng chúng ta.”
“Từ từ đã nào, em phải có gì đó trong ly thì mới chúc mừng được chứ.” Elsa cười khúc khích, để cho Jack rót sâm-panh vào ly của mình.
“Anh có thấy vui vì mình đã đến Los Angeles để hoàn thiện bản thu âm không?”
“Có chứ,” Jack nói. “Anh rất vui. Nhưng em có biết điều gì có thể khiến anh vui hơn thế không?”
“Cái gì nào?”
“Chạy ra biển đứng như khi nãy đi và anh sẽ nói cho em biết.”
Elsa bước chân vào làn nước biển mát lạnh. Cô gỡ xuống chiếc chun buộc tóc, để cho sóng tóc vàng như cát biển xõa xuống bờ vai mảnh khảnh.
“Hừm,” Jack giơ tay lên, tạo thành một khung hình. “Đúng vậy, khung cảnh này khiến anh hạnh phúc hơn cả. Chúa ơi, trông em thật quá ngọt ngào trong ánh mặt trời thế này.”
Elsa cười, lắc người theo điệu shimmy và luồn những ngón tay vào mái tóc của cô. “Anh muốn nếm thử không?”
Cởi ra chiếc áo sơmi trên người, Jack chạy tới chỗ cô trong ánh hoàng hôn, ôm lấy cô và kéo cô lại gần. Cả hai trao nhau một nụ hôn mặn nồng vị biển. “Anh không thể tin nổi,” anh thì thầm giữa những nụ hôn. ‘Cake by the ocean’ là đây chứ đâu xa.” Elsa bật cười và kéo anh cùng ngã xuống những đợt sóng.







Comments