top of page

Chap 5: Hãy nói rằng người sẽ không bao giờ rời xa tôi

  • Min
  • Mar 5, 2018
  • 21 min read

Ngày 14 tháng 10 “Tôi vẫn không tin tưởng cậu ta.” Elsa nói với Jack điều này vào một đêm nọ khi cô đang nửa tỉnh nửa mơ còn Jack thì đang gật gù trên ghế. Lẽ ra, anh đang phải chuẩn bị cho một cuộc do thám khác diễn ra vào ngày mai, nhưng ý định đó đã bay khỏi đầu anh bởi đã gần nửa đêm rồi. Jack ngáp ngủ, để mặc cho mấy tờ giấy anh đang cầm rơi xuống đất. “Được thôi.” “Anh thì sao?” Elsa hỏi bằng giọng ngái ngủ, và Jack thậm chí chẳng cần cô phải nói ra tên của người mà cô đang đề cập đến. Anh chỉ đơn giản là biết thôi. Và anh cũng nên thế- gần đây chuyện này đã trở thành chủ đề nói chuyện trước khi đi ngủ của hai người. Cả hai đã quyết định sẽ tiếp tục ngủ chung một phòng- à không hẳn là “ngủ” cùng nhau, họ vẫn cứ phủ nhận mối quan hệ này. Nhưng bằng cách này hay cách khác, Jack cũng đã quen với mấy bài diễn văn về Hans trước khi đi ngủ của Elsa rồi.


“Cũng tùy vào em muốn nghe gì,” Jack trả lời câu Elsa hỏi trước đó, chắc chắn rằng nếu anh tiếp lời thì cuối cùng cô cũng sẽ cho phép mình nghỉ ngơi một chút. Cô vẫn nói với đôi mắt nhắm nghiền, rồi thở dài: hơi thở cô run run.


“Anh có thể nói là anh cũng không tin cậu ta mà.”


“Được thôi. Tôi không tin Hans,” Jack dụi đôi mắt đang đau nhức, rồi tận hưởng cảm giác thoải mái khi mí mắt bao phủ lấy chúng. Anh cần phải ngủ… “Dù sao thì, chuyện của hắn ta với Anna sao rồi?”


“Anna vẫn đang yêu cậu ta,” Elsa lầm bầm, nghe giọng như thể cô đang cùng lúc giận dữ và cảm thấy bị phản bội. “Tôi nghĩ con bé cũng đã ngủ với cậu ta rồi.” Cô trở người sang một bên, quay lưng lại với Jack.


“Vậy cơ á,” Jack giả vờ thích thú. “Thật đáng ngạc nhiên khi mà cô em lại trưởng thành trước cô chị đấy.”


“May cho anh là tôi đang buồn ngủ đấy,” Elsa cau có, và Jack mỉm cười nhìn tấm lưng cô. “Anh nói xong chưa?”


Giờ thì thật khó để Elsa có thể ngủ mà không có Jack. Và Jack cũng vậy nữa, dù anh chưa từng thừa nhận điều đó khi có ai hỏi.


“Vừa lúc,” Jack nói. “Chúng ta sẽ nói nốt vào sáng mai.” Anh nằm xuống giường, nhích Elsa qua một bên để trườn vào trong chăn, rồi thư thái tựa cằm lên đỉnh đầu cô.


“Tôi không muốn anh đi do thám,” Elsa khẽ khàng nói khi cả hai đã ổn định chỗ nằm. Và Jack ấn môi mình lên mái tóc cô, một nụ hôn nhẹ nhàng.


“Tôi sẽ không ở nhà đâu.”


“Tôi biết,” Elsa lẩm nhẩm. “Chúng ta sẽ đưa Anna theo. Hans cũng phải đi nữa. Và cả Rapunzel, chỉ thế thôi.”


“Ngủ đi nào,” Jack ôm cô sát vào người mình hơn, cảm nhận cơ thể cô phập phồng theo từng nhịp thở.

“Ừ,” Elsa thì thầm, rồi chìm vào giấc ngủ, Jack rất nhanh cũng đã ngủ sau cô.

Ngày 15 tháng 10


Trang phục dùng để đi tìm một ngôi nhà an toàn mới thường là màu đen. Chắc chắn là vậy rồi, vì tông màu đó giúp họ ngụy trang hiệu quả khi đêm xuống. Những thứ họ sẽ mang trên người gồm có áo dài tay đen, quần dài đen, giày đen, và thêm một chiếc đai quàng qua vai và ngực để gắn vũ khí.


Elsa đưa cho Jack bộ quần áo của anh, và cô cũng miễn cưỡng đưa thêm một chậu nhỏ đựng đầy bùn. Để phục vụ cho mục đích ngụy trang - bất cứ ai có tóc sáng màu đều phải đắp bùn để che đi màu tóc. Rapunzel đã được thế chỗ bởi Kristoff, và anh chẳng thấy vui vẻ gì, nhưng vì Rapunzel đã dạy cho Anna cách trị thương, nên giờ cô có thể ở lại nhà. Kristoff đã bôi bùn lên tóc xong xuôi, Anna và Hans cũng vậy. Hiện giờ cả nhóm đều đang nghỉ ngơi hoặc đang gói gắm nhu yếu phẩm, vì họ sẽ không trở về đây trong vòng vài ngày tới, đó là trong tình huống tốt nhất.


“Tôi cần phải thay đồ,” Jack thông báo cho Elsa, người đang trộn bùn với một cái que.


“Thay đi,” cô đáp lời, xoay lưng lại với anh.


“Thì em ra ngoài đi,” Jack nói.


“Tôi quay đi rồi còn gì, đồ hoang tưởng,” Elsa nói.


Jack hừ một tiếng, nhưng anh không cãi lại, vì khó mà bắt được Elsa làm gì và anh không cần phải cãi cọ với cô chỉ vì chuyện này. Thay vào đó, anh giật bộ quần áo đang mặc xuống khỏi người. Lúc này, anh, chỉ đang mặc mỗi đồ lót, đang bắt đầu mặc vào chiếc quần đen khi bất chợt cảm thấy thứ gì đó lành lạnh chảy dọc da đầu.


Elsa đang với tay lên đỉnh đầu Jack, bàn tay cô đầy bùn, và đang đổ nó lên trên tóc anh. Một giọt lăn xuống cần cổ Jack, và anh lập tức xoay người lại nhìn cô.


“Cái m* gì thế, Elsa?” anh nói, rồi đưa tay lên để phủi chỗ bùn xuống, nhưng Elsa vẫn cứ trút nốt số bùn còn lại trên tay xuống, và nó tiếp tục chảy xuống nhuộm nâu hết vai và ngực anh.


“Tóc anh,” cô tỏ ra vô tội. “Anh biết là phải làm bẩn nó mà.”


“Chẳng có nghĩa đ*o gì-” Jack xoa chỗ bùn để lấy nó ra, nhưng kết cục chỉ khiến nó trộn cả vào tóc.


“Đây,” Elsa ném cho Jack một nắm bùn. Một nửa chỗ bùn đáp trúng mục tiêu cô đã định trước, nhoe nhoét trên tấm ngực trần của Jack, còn số còn lại thì tung tóe ở dưới sàn nhà.


“Em-” Jack lại phải cố phủi chỗ bùn xuống, trong khi Elsa chỉ đứng đó và nhếch môi cười. Lúc nào cô ấy cũng phải thắng mới chịu được, Jack nghĩ. Đồ chết tiệt. Nhưng anh nào có ý định cho cô thỏa mãn. Thay vào đó, anh thách thức nụ cười của cô, và khum tay gom lấy một nắm bùn.


Thế là cuối cùng, mọi chuyện biến thành một trận chiến bùn. Elsa gom một tay đầy bùn và ném nó về phía Jack, người vẫn đang cởi trần và không thể lấm lem hơn. Jack cũng ném lại, vấy bẩn mái tóc trắng và bộ quần áo sạch cô đang mặc cho tới khi cả người cô dính đầy bùn.


Chỗ bùn còn lại trong chậu bị Elsa ném cả lên đầu Jack, rồi cô quăng chiếc chậu rỗng sang một bên cùng với một tiếng cười giòn giã. Bị bao phủ bởi bùn đất, lúc này cả hai người đều trông như những kì quan thiên nhiên. Jack bắt lấy Elsa rồi ôm lấy cô, và Elsa phá lên cười, vì mục đích anh ôm là để cho bùn từ người mình lan hết sang quần áo cô. Anh muốn biến cô thành cái thứ sinh vật đáng kinh tởm giống như mình đây mà.


“Tiện nhân,” Jack nói, nhưng anh đang cười khi nói vậy. Rồi anh bắt lấy môi cô trong một nụ hôn, nụ hôn ấy đầy bùn cùng đất bẩn và có vị thật khó chịu, nhưng dù sao cả hai vẫn cảm thấy thực sự thích nó.

Ngày 17 tháng 10


Họ đã tìm kiếm suốt nhiều giờ rồi. Bóng tối đang bao trùm không gian, việc trông thấy nhau và quan sát xung quanh ngày càng trở nên khó khăn hơn khi trời tối mịt thế này.


Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi Jack khi anh cúi đầu xuống dưới một tảng đá lớn, anh cũng ngửi thấy mùi thịt đang thối rữa. Vài cái xác nằm rải rác xung quanh đó- những cái xác ấy có thể đã ở đây được một ngày, hay cũng có thể là một tuần rồi. Điều duy nhất khiến anh lo lắng là liệu thứ sinh vật đã ăn thịt họ đã đi chưa, và liệu chúng có quay trở lại.


Ưu tiên số một của họ là đồ ăn, đạn dược, và vũ khí. Có thể được lãi hơn nếu gặp được vài con zombie để bắn. Jack thích nghĩ về điều đó như một môn thể thao, không gì hơn ngoài một môn thể thao săn zombie. Có lẽ một phần trong anh vẫn âm thầm mong được trả thù - trả thù bất cứ con nào trong số chúng - cái lũ chỉ biết giết chóc, ngốn và phá hủy mọi thứ ấy.


Có khi nào, thực ra, anh cũng chỉ giống bọn chúng nếu anh cứ bị ám ảnh với sự thỏa mãn khi thấy chúng chết, khi khiến chúng phải im lặng một lần và mãi mãi. Ý nghĩ này khiến anh sởn tóc gáy, và Jack đặt tay lên tảng đá, để cho vũ khí rơi xuống đất rồi ngả người về phía trước nghe ngóng.


Anh đã bị lạc nhóm, nhưng anh có thể nghe tiếng bước chân ai đó đang đến gần. Không phải là tiếng lê chân mà chắc chắn là tiếng bước chân người. Tuy vậy, Jack vẫn nhặt lại khẩu súng trường dưới đất và đặt nó lên vai, rồi bước ra từ phía sau tảng đá để chĩa súng vào kẻ xâm phạm.


Anh trông thấy Anna giơ hai tay lên để ngăn anh lại, và cô đang nói gì đó, nhưng Jack không nghe vì anh trông thấy Kristoff đang từ đằng xa chạy lại phía cô, gào lớn một thông tin quan trọng hơn.


“Chúng ở đây!” Đôi mắt Kristoff mở lớn hoảng hốt, và anh giơ ra vài thứ vũ khí khác, vài thanh thuốc nổ phủ đầy bụi và nhiều dây đạn. Jack nhập hội cùng hai người họ, và anh đang lên kế hoạch chạy thẳng về hướng bọn zombie, nhưng Anna ngăn anh lại.


“Đây!” Cô ném một thanh thuốc nổ về phía anh, rồi rút lấy một thanh khác từ tay Kristoff.


“Cái-” Jack chẳng kịp hỏi cô nhiều hơn. Ngay khi lũ xác sống đuổi tới chỗ họ, Anna đốt cháy thanh thuốc nổ và quay sang Kristoff.


“Cúi xuống!” cô hét lên, rồi ném thuốc nổ qua đầu anh, nhằm vào lũ bọn chúng. Nó nổ tung, và họ bị lạc trong một đám bụi, khói, và các bộ phận cơ thể bay lả tả.


Jack ho khan, và dụi mắt để có thể nhìn rõ hơn. Anh nhìn quanh để tìm Anna và Kristoff, nhưng họ đã bị đám khói che kín.


“Suýt nữa thì em nướng anh rồi đấy!” Jack nghe thấy tiếng Kristoff gào lên, và nhờ đó tìm được anh chàng đang chạy đi cùng với Anna.


“Nhưng em có ném vào anh đâu!” Anna nhìn thấy Jack và vẫy tay ra hiệu cho anh chạy theo ra ngoài.


“Ngoài” ở đây tức là chạy ra khỏi cái sân đó tới một bãi đất trống khác để đi tìm Elsa, Hans, hoặc cả hai người ấy. Jack cảm thấy một cảm giác mạnh mẽ bùng lên trong lòng khi nghĩ tới chuyện Elsa và Hans đang ở cùng một chỗ. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh cầu nguyện, cầu cho cô đang ở một mình.


Bãi đất họ mới chạy tới chẳng có gì ngoài cỏ khô, cát bụi, và những cái cây dại đã chết khô, nhưng thứ thu hút sự chú ý của họ là một đám mười con zombie đang bao vây lấy Elsa và Hans.


Tìm thấy họ là tin tốt, nhưng tìm thấy họ ở cùng nhiều zombie thế này thì không được tốt lành cho lắm.


Jack ngăn Kristoff và Anna bước vào bãi đất, cản họ lại bằng cả hai cánh tay anh, dù anh cũng đang hoảng loạn. Elsa đang liên tục nã súng, cô vẫn chưa nhìn thấy bọn họ. Những phát đạn nối đuôi nhau bật ra khỏi khẩu súng cô đang cầm, và khuôn mặt cô nhăn lại đầy cương quyết, vũ khí trên tay cô như đang tự chuyển động. Tóc cô dính bết lại vì bùn bẩn và máu, và khuôn mặt cô cũng nhem nhuốc không kém, nhưng Jack chưa từng thấy thứ gì đẹp hơn cô trong khoảnh khắc ấy.


Đợi đã. Có gì đó không ổn. Hans đi cùng cô, nhưng hắn không hề giúp đỡ. Hắn ta đứng nhìn cô từ phía sau, im lặng quan sát cô giết chúng, trước khi giơ khẩu súng lục lên và nhắm vào lưng cô. Có tiếng nạp đạn cái “cạch” vang lên. Hắn đang định giết cô rồi giả vờ rằng đó là do tai nạn vì sẽ chẳng ai biết được chuyện đã xảy ra thế nào. Hắn nghĩ rằng cô và hắn đang ở một mình.


Jack lập tức lao tới khi Elsa đã giết chết con zombie cuối cùng, nhưng ai đó bất ngờ đẩy anh sang một bên, khiến anh mất thăng bằng ngã xuống.


KHÔNG!” Anna thét lên, và Jack nhìn thấy cô xô ngã Elsa, lãnh trọn phát đạn vốn dĩ nhắm vào chị mình. Anna ngã xuống nền đất, máu thấm ướt một vùng áo xung quanh eo cô.


“Anna!” Kristoff kêu lên, và anh chạy sượt qua Hans, kẻ phản bội ấy ngã xuống đất khi Kristoff ôm lấy Anna trong vòng tay anh.


Anna!” Elsa khóc thét lên, tiếng khóc nghe đầy hoảng sợ, hàm chứa nỗi sợ hãi và đau khổ. Đôi mắt cô dần mờ đi. “Anna, không-” Cô đưa tay lên khuôn mặt đang tái nhợt dần vì mất máu của em gái, và Anna thở một cách khó khăn.


“Em- em đã sai về Hans,” Anna thì thầm, chỉ việc nói thôi cũng khiến cô mất nhiều sức. Cơn ho ập đến khiến Anna phun ra một ngụm máu. Điều đó khiến mọi người càng thêm lo lắng.


“Chúng ta phải đưa em về với Rapunzel,” Kristoff nói, bế bổng cô lên, nỗi đau đớn hiển hiện trên khuôn mặt anh.


Elsa không hề buông em gái ra, ngay cả khi Kristoff đã yêu cầu cô làm vậy.


“Anna,” Elsa nức nở khi Kristoff giật mạnh bàn tay cô ra khỏi cơ thể thiếu sức sống của em gái. “Anna!”


Jack tóm lấy hai tay Elsa, mặc cho cô dằn vặt, gào khóc và đấm túi bụi vào ngực anh, rồi lại khóc và nói anh hãy thả cô ra. Jack chỉ ôm cô chặt hơn, kể cả khi cơ thể cô run lên bần bật và những âm thanh thoát ra từ bờ môi kia nghe như không còn thuộc về cô nữa.

Ngày 18 tháng 10


Elsa đang lơ đãng nhìn vào khoảng không, đôi mắt xanh của cô toát lên vẻ xa cách và trống rỗng khi cô nhìn lên bầu trời. Đang là sáng sớm, và cô vẫn chưa ngủ chút nào, có lẽ đó là lí do tại sao đôi mắt cô trông thật mệt mỏi và làn da trắng tái của cô thiếu sắc hơn trước.


Dù lí do là gì, Jack biết chắc rằng có điều gì đó không ổn mỗi khi Elsa ngồi như đóng đinh tại một chỗ trong sân sau nơi ánh mặt trời chiếu thẳng xuống nền đất cô đang ngồi. Elsa cực ghét hơi ấm của mặt trời.


Vậy nên Jack vẫn đang ngồi bên cạnh cô, chờ đợi cô nói gì đó, nhưng cô chẳng nói gì cả mà chỉ tiếp tục nhìn một cách vô định.


“Rapunzel rất giỏi, em biết mà,” Jack mở lời. “Nhờ cậu ấy mà Anna sẽ ổn thôi.”


Elsa vẫn từ chối trò chuyện. Thay vào đó, cô như bị đóng băng tại chỗ, ánh mắt nhìn vào một điểm duy nhất. Jack tiếp tục nói.


“Rapunzel nói rằng cô ấy rất may mắn- viên đạn không găm vào tim hay phổi. Chỉ làm nứt một chiếc xương sườn thôi.”


Elsa gật đầu, cái gật đầu yếu ớt nhất có thể, nhưng vẫn là cử động. Jack coi hành động đó là lời mời anh tiếp tục.


“Cậu ấy đã nắn xương lại rồi. Anna vẫn đang ngủ vì tác dụng của thuốc gây mê - nhưng sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào.” Dừng lại một chút. Và rồi, “Em muốn đi gặp cô ấy chứ?”


“Vâng,” Elsa cuối cùng cũng nói, nhưng cô nói rất khẽ. Jack cảm thấy như vậy là tốt lắm rồi, anh giơ bàn tay ra trước mặt Elsa để dẫn cô vào trong nhà.


Anna đang nằm trên một tấm nệm đã được kéo vào trong bếp, nơi Rapunzel có thể dễ dàng với tới thùng đựng nước. Anna vẫn chưa tỉnh lại, đầu cô được gối thoải mái trên một đống áo khoác, trong khi Rapunzel gà gật trên chiếc ghế đặt cạnh cô.


“Rapunzel,” Jack lay nhẹ người cô bạn, và cô choàng tỉnh. “Cậu đi ngủ chút đi. Chúng tớ sẽ lo tiếp từ đây.”


“Cậu chắc chứ?” Anna-” Rapunzel lo lắng.


“Chúng tớ lo được,” Jack nhắc lại. “Đi đi nào.” Rapunzel mỉm cười yếu ớt.


“Thôi được rồi. Nếu cậu ấy tỉnh lại thì nhớ phải gọi tớ đấy,” cô rời khỏi phòng.


Elsa khom người xuống bên cạnh em gái, rồi nắm lấy bàn tay Anna. Jack ngồi trên chiếc ghế mà Rapunzel đã để lại, và quan sát Elsa áp bàn tay của Anna vào gò má mình.


“Chị xin lỗi,” Elsa thầm thì, nhẹ tới nỗi Jack phải căng tai mới nghe được. “Suýt nữa chị đã mất em rồi, Anna.”


Jack nghiêm túc nhìn sang hướng khác, vì đó là một cuộc đối thoại riêng tư, và anh cũng đã định đi ra chỗ khác trước khi Elsa nhìn thẳng vào mắt anh, thầm nài nỉ anh ở lại.


Thế nên anh ở lại.


“Chị đã nói với em rồi mà,” Elsa nói, và cô bắt đầu khóc, những tiếng nấc xen lẫn trong lời cô nói. “Chị đã nói với em rằng Hans không tốt cho em mà. Chị đã nói với em rằng cậu ta không nên đi do thám cùng ta- Anna, chị còn chưa từng nói với em rằng chị yêu em. Có lẽ đã từng, khi chị tám tuổi. Nhưng giờ thì không còn nữa, chị đã không-” Ngôn từ của Elsa trở nên hỗn loạn, cô lắc đầu. Những giọt nước mắt đang rơi ngày càng nhanh hơn, và Elsa hít một hơi thật sâu, trước khi tiếp tục.


“Chị yêu em, Anna.” Cô ôm chặt lấy em gái, và Jack đưa ánh mắt buồn rầu nhìn Elsa. Anh thấy tiếc cho cô, rất tiếc, dù cho cô chưa bao giờ mất em gái như anh đã từng- Anh vẫn nhớ Emma. Elsa hoàn toàn có quyền khóc cho em gái mình… Giờ thì cô có thể thấu hiểu nỗi đau của anh rồi.


“Em cũng yêu chị.” Từng từ được thốt lên như có như không, Jack cứ nghĩ rằng anh đã tự tưởng tượng ra lời nói đó, nhưng Anna đã cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, và Elsa lại khóc, lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc khi cô ôm siết lấy Anna.


Jack mỉm cười, và lần này, khi anh đứng dậy để rời đi, Elsa nhìn qua vai cô và mấp máy trên môi lời cảm ơn.

Ngày 19 tháng 10


Hiccup lại đang nấu ăn, và Jack thấy ổn với điều này. Trong hoàn cảnh thế nào đi nữa thì cậu vẫn luôn nấu nướng. Jack nghĩ rằng việc đó khiến cậu thấy được kiểm soát cuộc đời mình. Dù có vẻ như cậu đang không thể hạnh phúc hơn nữa từ khi bắt đầu hẹn hò với Astrid. Nói thật thì, Jack nghĩ rằng hai người đó là cặp đôi kì quặc nhất anh từng gặp, nhưng Hiccup thích cô ta, thế là đủ rồi.


“Bữa nay ăn gì thế, Hic?” Jack ngồi xuống cạnh bàn ăn, trên một chiếc ghế trong số ghế ít ỏi còn dùng được.


“Tất nhiên là đồ đóng hộp rồi,” Hiccup trả lời. “Nhưng tôi đã đánh được lửa nên đồ sẽ được hâm nóng.”


“Tôi thề, nếu lại là cái thứ súp cà chua tởm lợm kia-”


“Giăm bông hộp,” Hiccup nói. “Và súp mì gà. Như thế đủ tốt cho cậu chưa?”


“Chưa,” Jack thở dài. “Tôi muốn đồ ăn tươi.”


“Tôi cũng thế.” Hiccup nói. “Có lẽ ngày mai chúng ta có thể làm súp rau củ hay gì đó.”


“Bằng rau củ đóng hộp,” Jack nhắc cho cậu nhớ.


“Ờ thì, vẫn tốt hơn là chỉ rau củ không,” Hiccup nhún vai. Cậu đưa cho Jack một cái bát, rồi ngồi xuống đối diện anh cùng với bát của mình.


“Mọi người đâu?” Jack hỏi.


“Astrid đang ngủ, Merida cùng Flynn đi lấy nước, Anna đang nghỉ ngơi và Kristoff chăm sóc cô ấy, còn Rapunzel đang tắm bằng số nước còn lại.”


“Thế còn Elsa?” Jack không thể ngăn được sự lo lắng ẩn trong giọng nói.


“Thực sự thì tôi chưa thấy cô ấy,” Hiccup dừng lại. Jack đứng bật dậy định bỏ đi, nhưng Hiccup đã túm được khuỷu tay anh trước khi anh đi mất.


“Ăn đi đã,” Hiccup nói, đẩy cái bát về phía anh. “Chắc cô ấy đang buồn chuyện Anna. Nhưng cô ấy cũng đã có thể chết đấy, Jack.”


“Tôi biết,” Jack nói, có cái gì đó bùng lên trong anh. “Cả hai chị em họ. Chỉ vì thằng chó-”


“Đúng vậy,” Hiccup nói nhỏ. “Rapunzel kể tôi nghe rồi- không ai biết tại sao hắn cố giết Elsa. Hay tại sao hắn phải lừa dối Anna.”


“Tôi ghét thằng đó,” Jack bực bội. “Hắn đáng phải chết-”


“Jack,” Hiccup nghiêm túc chỉ trích anh. “Các cậu đã để mặc hắn lại đó, ngoài trời lạnh, cùng với một đám zombie. Đừng nghĩ là Kristoff chưa nói với tôi.”


“Ý cậu là sao?” Jack càu nhàu, thử một miếng giăm bông hộp.


“Là không ai xứng đáng phải chết như thế cả,” Hiccup nói.


Jack mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi anh nghĩ tới Emma và ngậm miệng lại. Thay vào đó, anh nói. “Giăm bông hộp là cái m* gì?”


Hiccup chỉ nhún vai. “Tôi chẳng biết, nó khá giống thịt lợn muối.”


Cả hai ngồi trong lặng im, cùng ăn thứ hỗn hợp kì lạ của giăm bông hộp và súp.

Ngày 20 tháng 10


“Em nghĩ là anh ta ghen tị với chị Elsa,” Anna nói với Jack khi anh mang bữa trưa và thuốc giảm đau tới cho cô.


“Tại sao?” Jack đã cố tỏ ra không tò mò nhưng không thể, anh đưa cho cô viên thuốc nhỏ màu trắng và một bát súp rau củ.


“Chị ấy là nhóm trưởng, còn anh ta thì thích lãnh đạo. Em đoán là anh ta đã không biết anh là người thứ hai nắm quyền.” Anna nói khẽ, nhìn xuống tay mình.


“Thế nên hắn đã nghĩ hắn có thể chơi trò anh hùng,” Jack nói, và anh nhớ lại anh cũng từng nói Elsa như vậy không lâu trước đây.


“Và rồi trở thành trưởng nhóm, em đoán vậy,” Anna nhún vai, gượng cười, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất. “Jack- anh có nghĩ rằng em thật ngu xuẩn khi nghĩ rằng mình yêu anh ta không?


“Không,” Jack thành thật trả lời. “Tôi nghĩ cô chỉ- ờ-”


“Quá ngây thơ?” Anna gợi ý, một cách đầy tổn thương, tới nỗi Jack cũng không biết phải nói gì. Anh chưa từng giỏi trong việc truyền động lực, và Anna thì lại đang cần được giúp đỡ. Anh chẳng biết phải nói gì với cô cả.


“Không,” Jack lặp lại, nuốt nước bọt. “Chỉ yếu lòng thôi. Hắn đã ở bên cô, còn Elsa thì không, và-” Thôi được, có lẽ anh đang khiến tình hình xấu đi rồi. Chắc chắn rồi, Jack, cứ nhắc cô ấy nhớ rằng chị mình chưa từng trò chuyện với mình đi.


“Vâng,” Anna mềm mỏng nói. “Cảm ơn anh.”


Khi Jack rời đi, anh không thể ngừng nguyền rủa bản thân và cầu mong cô sẽ không nhắc tới chuyện đó với Elsa.

Ngày 21 tháng 10


Elsa nhất quyết không cho anh vào phòng dù đêm đã xuống. Jack gõ cửa: một lần, hai lần, và rồi bắt đầu mất kiên nhẫn, anh khoanh tay lại.


“Em đang làm gì trong đó thế?” anh đành phải gọi.


“Thay đồ!” Elsa đáp, giọng cô bị nghẽn lại sau cánh cửa.


“Em muốn thay đồ bây giờ ấy à? Khi mà đã muộn thế nào rồi sao?” Jack càu nhàu, vì anh đã mệt rồi, và hình như Elsa không hề biết là anh ngủ chung cái phòng dở hơi này với cô. Đúng là cô, đồ con gái ích kỉ.


“Ừ đấy!” Elsa gắt lại. “Đợi đi.”


“Đợi.” Jack làu bàu, đảo đảo mắt, nhưng vẫn đợi vài phút nữa trước khi Elsa mở cửa cho anh vào với một ánh mắt chết người.


“Merida đã mang tới một cái nệm nữa.” Elsa nói với Jack, và cô đứng dẹp sang một bên để anh nhìn thấy chiếc giường tạm thời của họ. “Nhưng tôi đã bảo cậu ấy là ai cần- tôi nói anh không phiền ngủ dưới đất đâu.”


Chuyện hai người ngủ chung vẫn là một bí mật. Chẳng có gì để cấm đoán cả, họ chỉ không còn có thể ngủ mà thiếu người kia bên cạnh nữa thôi. Dù thế nào, Elsa và Jack muốn giữ bí mật chuyện đó.


Tuy vậy, Jack không tập trung vào vấn đề đó lâu, vì Elsa trông quá khiêu gợi trong bộ đồ ngủ cô đang mặc. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình trượt xuống khỏi vai cô, và ngực áo xẻ sâu vừa đủ để thấy được khe ngực gợi cảm lấp ló kia. Chiếc áo dài tới khoảng giữa đùi Elsa, và nó còn bị nâng lên theo mỗi lúc cô cử động, để lộ ra đôi chân dài thon thả. Mái tóc được tết lại như mọi ngày cuộn tròn trên bờ vai trần của cô.


Chết tiệt, sao cô có thể trông như thế trong khi anh đang thực sự cần một giấc ngủ chứ.


“Anh ổn chứ?” Elsa nhướn mày, nhưng cô cũng đang mỉm cười nhìn vẻ mặt ngây ngốc của anh.


“Ổn,” Jack lầm bầm đáp lại.


Elsa trèo lên giường, nhích sang một bên để anh có chỗ nằm, rồi nằm ngửa xuống nhìn lên trần nhà.


Jack làm theo cô, và cả hai đều đang ngắm trần nhà khi anh mở lời nói. “Cả sáng nay chúng tôi không tìm thấy em.” Anh nhắc tới lúc Hiccup không nhìn thấy Elsa xuống nhà ăn, và Jack đã rất lo về chuyện đó.


Elsa chỉ nói. “Tôi đi dạo thôi.”


“Lúc đó còn quá sớm để ra ngoài một mình.”


“Tuyệt thật, ba à, ba có thể thôi chỉ trích con được không?” Elsa nhăn nhó, và trở mình để cho lưng cô quay lại với Jack. Jack thở dài rồi cũng xoay sang bên kia.


Đêm đó cả hai người họ đều không ngủ.

Ngày 22 tháng 10


Jack có diễm phúc được ngồi giữa Hiccup và Astrid vào một ngày nọ. Chắc hẳn là hai người này đã cãi nhau vào ngày trước đó và giờ thì họ từ chối nói chuyện với nhau.


“Cậu chuyển cho tôi cái thìa được không?” Jack hỏi Astrid, người đã trả lời bằng cách đập nó xuống trước mặt anh cái rầm, anh phải ngạc nhiên khi chiếc bàn chưa vỡ đấy. “Trời ạ, Astrid. Cậu ăn phải cái khỉ gì thế?”


“Chẳng gì cả,” đôi mắt Astrid tóe lửa khi lướt qua Hiccup trước khi cô quay lại với bát đồ ăn của mình, đó là, may mắn làm sao, món súp cà chua và salad hoa quả đóng hộp lần đầu tiên được tách rời chứ không phải trộn lẫn vào.


“Vợ chồng bất hòa à?” Jack nhếch mép và cắm chiếc thìa vào bát.


“Biến đi,” là lời đáp của Astrid, rồi cô đứng dậy, chân ghế ma sát xuống sàn nhà không thương tiếc phát ra âm thanh của kim loại cọ xuống nền gạch. Dễ thấy Hiccup rùng mình trước âm thanh ấy, nhưng vẫn giữ cho tầm mắt mình gắn tại bát ăn.


Jack đợi tới khi Astrid đã đi khỏi, với tiếng cánh cửa bếp đóng sầm lại, trước khi lên tiếng hỏi. “Cậu ta bị sao thế?” anh hỏi Hiccup, người đang cố lảng tránh câu hỏi bằng cách giả vờ ăn.


Hiccup nuốt thức ăn, và vẫn tiếp tục giả điếc, nhưng chỉ cần một lần liếc nhìn sang khuôn mặt Jack là đủ để khiến cậu khai ra tất cả. “Thôi được rồi, Astrid và tôi đã cãi nhau.”


“Vì….?” Jack tò mò giục.


Hiccup thở dài, và khuôn mặt cậu đỏ lựng lên, trước khi cậu lẩm bẩm tên gọi của một thứ hoàn toàn ngu ngốc. “Thịt hun khói.”


“Hai người-”


“Đúng,” Hiccup rên rỉ, rồi lấy tay ôm lấy mặt. Jack không thể nhịn được nữa, anh phá lên cười, trước sự thật ngốc nghếch rằng ai đó có thể cãi nhau vì một chuyện quá trẻ con như đồ ăn.


“Nói tiếp đi, giải thích đi nào.” Jack vẫn không nhịn được cười trước phát hiện mới, khóe miệng cong lên nhiều hơn. Hiccup ném cho Jack một cái nhìn hăm dọa, nhưng vẫn nói tiếp.


“Astrid và tôi đang trò chuyện về món ăn ưa thích,” Hiccup giải thích. “Cậu biết mà, những món ta không còn được ăn nữa ấy. Tôi nói là kem và cô ấy thì là thịt hun khói, và tôi đã bảo là kem ngon hơn thịt hun khói-”


“Đợi đã, cậu bảo kem ngon hơn thịt hun khói á?” Jack ngắt lời. “Tôi xin lỗi, Hic, nhưng cậu không phải con người rồi.”


“Im đi, Jack,” Hiccup nhăn nhó. “Hơn nữa, tôi còn chẳng hề thích thịt hun khói. Tôi đã nói với cô ấy điều đó, rồi cô ấy bảo rằng tôi sai rồi, và tôi đã nói là ko phải ai cũng thích thịt hun khói đâu-”


“Anh bạn,” Jack vẫn cười. “Hai người đã cãi nhau vì thịt hun khói, theo đúng nghĩa đen đấy.”


“Ờ, tôi biết,” Hiccup cáu kỉnh tỏ vẻ khó chịu. “Chỉ mỗi thế thôi. Astrid nổi điên lên, rồi cô ấy bắt đầu la hét-”


Jack lại phì cười. “Thịt hun khói.”


“Cậu hiểu tại sao tôi không kể cậu nghe mọi chuyện chưa?” Hiccup rên rỉ, gục đầu xuống bàn.


Jack bật cười thành tiếng, lúc đầu chỉ khẽ thôi nhưng ngày càng lớn hơn cho tới khi đầu anh ngửa cả ra đằng sau để mà cười và anh phải cố gắng kiềm chế bản thân lại.


Một tiếng cười nhỏ phát ra từ phía Hiccup.

Ngày 23 tháng 10


“Anh đang tránh tôi.” Elsa đang ngồi trên giường khi Jack vào phòng ngủ, lúc ấy đã khá muộn.


“Tôi không có,” Jack phủ nhận, đóng cửa lại.


“Anh có.”


“Không có.”


“Có.”


“Sao em lại phải quan tâm thế?” Jack nói, đan những ngón tay vào tóc, và Elsa hơi chùn lại.


“Ý anh là sao chứ?” cô hỏi, cơn giận bắt đầu len lỏi vào giọng nói của cô.


“Gì cũng được,” Jack lẩm bẩm, cố gắng kết thúc cuộc hội thoại, nhưng Elsa vẫn không di chuyển, chiếm lấy toàn bộ tấm nệm và chĩa ánh mắt giận dữ vào anh.


“Có phải là vì tôi đã ra khỏi nhà một mình không?” cuối cùng cô cũng hỏi, sự khó chịu thể hiện rõ rệt trên nét mặt.


“Không,” Jack nói, và anh nói thật. “Giờ tôi không thể.”


“Không thể gì?”


“Không thể làm thế này, không thể-” Jack hít sâu, bứt bứt sống mũi. “Tôi không thể, được chứ?”


Elsa đứng dậy, và cô đưa tay ra, chạm vào khuôn mặt anh bằng những ngón tay lạnh giá nhưng anh lại lùi bước để tránh khỏi cô. Elsa từ từ hạ tay xuống, nhưng ánh mắt vẫn khóa tại mắt Jack.


“Anh đang khó chịu,” Elsa nói, và dịu dàng nắm lấy tay Jack.


“Có lẽ,” Jack thừa nhận. “Nhưng không phải vì em. Không-”


Elsa nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn, sững sờ mất vài giây, nhưng rồi anh cũng hôn lại cô, trước khi cô lùi ra khỏi anh.


“Đừng lờ tôi đi như thế.” Khi Elsa nói ra điều này, giọng cô nghe thật nhỏ nhẹ. “Tôi biết tôi đã hơi-”


“Ổn mà,” Jack ngắt lời cô, rồi gượng cười. “Dù tôi đã rất lo lắng đấy.”


Elsa gật đầu, nhưng cô cũng cười, rồi cô kéo Jack tới bên chiếc giường chung của họ, ấn anh ngồi xuống và cũng ngồi xuống cạnh anh.


“Hứa đi-” Elsa thở dài, đặt tay lên chân anh. “Hứa rằng anh sẽ không bỏ đi trước khi tôi tỉnh dậy nhé?”


Jack gật đầu. “Tôi hứa.

Artist

Translator Note: Sau vụ ngủ chung ở chap trước, cuối cùng tôi cũng đã có thể cho Jack xưng tôi-em rồi!! Trời ơi ai thấu hiểu được cảm giác này của tôi không?! >< Cách xưng hô đó chẳng phải có tác dụng đánh thẳng vào tim thiếu nữ sao?!!! À còn Elsa thì tôi vẫn giữ nguyên như vậy :3 cho nó sang choảnh :3



Comments


Gần đây

Chuyên mục

Thể loại

Liên hệ

Bạn không muốn bỏ lỡ bất cứ bài viết nào mới? Hãy like page của chúng mình tại đây:

Lưu trữ

SỞ HỮU

Blog thuộc về FC Jelsa - JackxElsa Việt Nam

Thiết kế: Sato

Blog không sở hữu các nhân vật. Nhân vật thuộc về Walt Disney Studio và Dreamworks Animation.

Các tác phẩm và bản dịch thuộc về blog. Không mang đi nơi khác khi chưa có sự xin phép tại đây.

bottom of page