top of page

Chap 6: Tôi không thể làm việc này một mình

  • Min
  • Jul 26, 2018
  • 23 min read

Ngày 24 tháng 10


Giữ đúng lời hứa, Jack đã ở lại. Anh tỉnh dậy trước cô, người còn đang cuộn tròn trong lồng ngực anh, và anh có thể thấy khuôn miệng nhỏ nhắn của cô đều đặn phả ra từng luồng khí. Mái tóc rối, bím tóc đã bị lỏng ra, và vẫn như mọi khi, những sợi tóc khiến mũi anh hơi nhột, mang theo hương quế thoang thoảng. Jack mỉm cười nhìn cô, rồi đưa tay gạt sang bên một sợi tóc bị vướng vào hàng mi ai kia.


Elsa thở nhẹ, rồi giãn người trong vòng tay anh, trước khi mí mắt hé mở để lộ ra ánh nhìn thăm dò, rồi cô khẽ cười. “Chào buổi sáng,” cô thầm thì.


“Chào buổi sáng,” Jack đáp lại, giữ nguyên nụ cười. “Giờ tôi được phép đi chưa?”


“Chưa,” Elsa kéo Jack lại gần mình hơn, lại rúc vào ngực anh, rồi lấy mũi cọ vào cổ anh. “Tôi vẫn chưa muốn dậy.”


Jack ngả về đằng trước để hôn cô, đó là một nụ hôn lười nhác, do hai người đều vừa mới ngủ dậy. Dù thế, Elsa vẫn nhận được chút dấu hiệu nhỏ nhoi thể hiện tình cảm, trước khi lại ngả vào người anh.


“Muộn rồi,” Jack thầm thì, còn Elsa thì chôn mặt vào vai anh, rồi cô phớt một nụ hôn lên xương quai xanh.


“Chưa muộn lắm đâu,”


“Muộn lắm rồi đấy.”


“Đừng tranh cãi với tôi,” Elsa nói khẽ. “Tôi thích thế này. Tôi thích-” Cô dần chìm lại vào giấc ngủ.


“Em có thích tôi không?” Jack đã thuyết phục được bản thân thốt ra thành lời. Đáp lại anh là tiếng thở đều đều và tiếng ngáy khẽ khàng, có vẻ như cơn buồn ngủ đã hạ gục Elsa rồi.


Anh tự thấy mình thật ngớ ngẩn khi hỏi về cảm xúc của cô đối với anh - giữa họ chắc chắn có tồn tại sự thu hút. Cô ấy xinh khủng khiếp, và cô có thể trở nên thật tử tế khi cô muốn vậy, dù anh đã tự nhắc mình về lí do hai người không bao giờ muốn nói rằng giữa họ có một mối quan hệ.


Cả hai người họ đều thật thảm hại.


Thảm hại nặng nề.


Họ đều mồ côi, đều đã từng gục ngã, đều cố gắng cào xới lối ra cho những vấn đề không có lời giải, để rồi nhận lại những ngón tay rớm máu và nỗi thất vọng tràn trề.


Jack nghỉ ngơi, và cho phép cơ thể mình thư giãn trong vòng tay của Elsa. Anh biết rằng họ sẽ tìm được giải pháp vào một ngày nào đó - nhưng không phải bây giờ. Ngay lúc này đây, anh chẳng thể tập trung vào cái gì cả.

Ngày 25 tháng 10


“Astrid và tôi đã làm hòa rồi,” Hiccup nói với Jack điều này khi cả hai đang đi lấy nước sinh hoạt. Việc con suối cách đây một phần tư dặm đồng nghĩa với việc họ phải đi bộ rất xa, cùng với một khối lượng lớn của chiếc thùng trên lưng mà họ dùng để đựng nước, Hiccup và Jack không hy vọng có thể về được đến nhà sau một hoặc hai tiếng nữa đâu.


“À,” Jack gật đầu, xốc đít thùng lên cao hơn. “Vậy theo như tôi nghe được thì là, hai người đã ngủ với nhau, và cuối cùng thì cậu cũng đã trưởng thành rồi.”


Jaccckk,” Hiccup đảo mắt, vì dù cho cậu đã đã quen với cách nói chuyện thô lỗ của bạn mình, cậu cũng không thể nào chấp nhận nó. “Không, tôi chỉ nói là làm hòa thôi.”


“Ít nhất hai người cũng phải ngủ với nhau chứ?”


Hiccup đẩy thùng nước của mình khiến nó đập vào cằm Jack.


“Jack, làm ơn,” Hiccup nói. “Cư xử đàng hoàng đi.”


“Tôi đàng hoàng mà-” Jack nói. “Thề luôn.”


Hiccup thở dài. “Thôi thì cứ giả ngây là cậu không phải một thằng khốn chỉ-biết-phun-ra-mấy-lời-nhận-xét-khỉ-gió đi.”


“Tôi sẽ cố.” Jack nhếch môi cười, và Hiccup lại thúc chiếc thùng vào anh một lần nữa.


“Con suối ở trên kia. Đổ đầy thùng rồi còn về.” Hiccup nói.


“Được,” Jack đáp, nhưng nụ cười đểu giả kia thì vẫn còn đó.

Ngày 28 tháng 10


Jack đang ngồi cạnh Merida trên một trong những chiếc giường trong phòng, và họ đều đang xem những cuốn sách cũ sờn gáy tìm được trong ngôi nhà mới nhất. Jack tìm thấy một cuốn tiểu thuyết cướp biển, và anh đang lật qua các trang sách để tìm đọc những khúc chiến đấu, hào hứng không kém gì Merida, người đang đọc một cuốn tiểu thuyết tình cảm.


Vòng ba của cô gái tỏa sáng như hàng nghìn chiếc vương miện.” Jack cố tập trung đọc trong khi Merida thì to tiếng lảm nhảm. “Mấy gã đàn ông huýt sáo trước cảnh tượng đó.


“Từ từ- nghe cái này này-” Merida giơ trang sách ra. “Ngực cô phập phồng theo từng chuyển động- và đôi mắt cô lấp lánh đầy ham muốn khi nhìn thấy người đàn ông điển trai trước mặt.


Hai người họ rú lên cười hết sức vui vẻ cho tới khi bị xen ngang bởi tiếng mở cửa của ai đó.


“Các cậu không tin nổi đâu,” Hiccup bước vào tầm mắt họ, và khuôn mặt cậu đang tái nhợt, sắc mặt trắng bệch. Merida và Jack cảm thấy niềm vui bị dập tắt trước vẻ nghiêm trọng của Hiccup, và họ cùng ngồi dậy.


“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Merida hỏi đầy lo lắng. “Là Anna à?”


Tin Anna bị thương đã lan tới tai tất cả mọi người, tất nhiên rồi, và cô bị ép phải nằm liệt giường cho tới khi khỏe hẳn. Dù vậy thì vẫn ổn thôi, cô ấy đã có Elsa và Kristoff túc trực bên giường rồi mà.


“Không, không phải Anna, mà là-” Hiccup thở hắt ra, rồi mặt cậu đỏ hồng lên. “Các cậu phải ra ngoài cơ.”


Merida và Jack nhìn nhau, nhưng rồi cả hai đều đứng dậy và theo bạn mình ra ngoài, tự hỏi suốt dọc đường đi rằng điều gì đã khiến cho Hiccup trông như vừa gặp ma như vậy.


“... Las Vegas? Thật á?” Giọng Rapunzel phát ra từ phía phòng khách khi ba người vừa đặt chân tới sảnh. “Nó thế nào?”


“Như một bãi rác,” một giọng nói trầm thấp quen thuộc trả lời. “Các sòng bạc đều đổ nát cả. Gần như tất cả đều bị rải kín mìn.”


“Đó là lí do anh mất một chân à?” một chất giọng mới tham gia vào cuộc đối thoại, giọng Kristoff, và anh đang rất hiếu kì.


Jack đoán là anh nên đi xem thử chuyện gì. Anh và Merida bước vào phòng khách và trông thấy không ai khác ngoài Toothless đang nhìn lại họ.


Mọi việc lập tức trở nên kì quặc…


“Các cậu!” Rapunzel mỉm cười từ chỗ cô và Kristoff đang ngồi cùng Toothless trên ghế dài, hỏi thăm tình hình của gã từ khi rời nhóm họ. “Toothless này!”


Làm như bọn họ bị mù hay sao vậy. Khuôn mặt Toothless ngập tràn sự mệt mỏi và kiệt sức, và mái tóc trông dài hơn trước, nhưng đôi mắt xanh lục lại sáng hơn bao giờ hết trên khuôn mặt gã. Gã bối rối đứng dậy, lấy lại cân bằng trên một chân và chiếc chân giả bằng gỗ còn lại mà bạn hẳn đã từng thấy trong những bộ phim cướp biển xưa. Gã và Hiccup trông hợp nhau đấy, ít nhất là vì cả hai đều mất một chân.


“Chào,” Jack mở lời với Toothless, kèm theo một nụ cười, nhưng Merida thì lập tức quay lưng rời đi mà không nói lời nào, kéo theo cả Hiccup, khiến cho cậu chàng tội nghiệp loạng choạng vì mất thăng bằng.

Ngày 29 tháng 10


“Vậy là cậu không định nói chuyện với hắn-?” Jack hỏi khi Merida đang giặt đống quần áo một cách cục cằn. Lẽ ra anh có thể giúp, nhưng anh thích nhìn cô loay hoay thế này hơn.


Toothless đã gia nhập lại nhóm - tại sao ư, chẳng ai biết cả. Dù sao thì anh ta vẫn ở lại, và giờ thì đã cùng Flynn ra ngoài lấy nước rồi.


“Không,” Merida cắn cảu, gần như đang xé đôi chiếc váy đang vò trên tay. “Tôi chẳng cần phải nói chuyện với hắn.”


“Là do hai người đã ngủ với nhau à?” Jack hỏi, để rồi lãnh ngay một cái quần nhỏ đầy xà phòng vào mặt. “Tởm quá, Merida!”


“Không,” Merida lặp lại, và một nụ cười nhỏ đắc thắng xuất hiện trên mặt cô khi Jack ném cái quần xuống đất.


“Gã cứ cố bắt chuyện với cậu mãi,” Jack nhắc, nhưng Merida chỉ cúi mặt về phía trước để mái tóc rủ xuống che đi biểu cảm của cô, những lọn tóc xoăn tít dính đầy bong bóng và nước. “Tôi chẳng quan tâm.” “Tôi nghĩ là có đấy.” “Thế à, không đâu.” “Merida-“ “Không,” Merida ngắt lời anh. “Không phải lúc này, Frost. Tôi sẽ không nói chuyện với anh ta, và cậu không thuyết phục được tôi đâu.” “Có thể giúp được cậu đấy, Mer-“ “Không,” Merida nói, và Jack nghe giọng cô như sắp sửa trào nước mắt. “Jack, làm ơn đi.” Merida không bao giờ nói từ làm ơn. Cô từng nói đùa với Jack vào một lần nào đó, rằng cô sẽ không bao giờ xin xỏ, vì việc đó thật phí phạm thời gian quý báu. Chỉ là tỏ vẻ thôi, Jack biết vậy, nhưng anh luôn cười và đồng tình với cô. Nhớ lại chỉ khiến Jack thêm buồn, vì anh biết rằng cuối cùng cô cũng đã từng bị tổn thương. “Thôi được,” là tất cả những gì Jack có thể thì thào thốt ra, rồi anh để cô lại một mình giặt giũ, trao cho cô một ánh mắt cảm thông trước khi rời đi.

Ngày 31 tháng 10 “Hôm nay là Halloween,” Astrid nói, dừng lại trước cửa căn phòng nơi Jack đang nằm ườn trên giường, mặt trời đang mọc mang theo những tia sáng cam và đỏ xuyên qua ô cửa sổ vỡ bám bụi bẩn phía sau anh. “Cảm ơn vì tin tức ạ, thưa Thuyền Trưởng Điều Hiển Nhiên,” Jack đáp lại, nhưng tất nhiên, anh chẳng hề biết điều đó. Đã đến ngày 31 tháng Mười rồi ư? Anh chẳng còn khái niệm thời gian nữa, và mỗi ngày qua đi anh đều không phân biệt nổi, từng phút từng giây cứ thế trôi qua trong khi anh không hề có ý định nắm lấy chúng. “Tôi đã quyết định là mình có nhiệm vụ báo cậu biết về mọi ngày lễ,” Astrid tuyên bố, và một nụ cười len lỏi lên khuôn mặt anh khi nhớ lại những lần trước Astrid đã từng thực hiện lời hứa đó. “Định đi gõ cửa và hỏi cho-kẹo-hay-bị-ghẹo à?” anh hỏi. “Không,” Astrid trả lời, và anh có thể cảm nhận được tiếng cười trong lời nói của cô. “Còn cậu? Tôi nghĩ Merida sẽ vui lắm nếu được chọc ghẹo cậu.”


“Nghe hấp dẫn đấy, nhưng tôi ổn,” Jack nói.


“Thế là không chiến à?” Astrid cười.


“Xin lỗi nhé, không.”

Ngày 6 tháng 11


Bữa sáng yên lặng đến bất thường. Jack nhai nhai mấy miếng hoa quả đóng hộp, Merida cũng thế, còn Flynn thì múc cho mình một phần ăn nữa.


“Ê này, chuyển cho tôi cái thìa khác, được không?” Flynn thúc nhẹ khuỷu tay vào Merida, cô đảo mắt nhưng rồi vẫn đưa cho anh một cái thìa mới.


“Hôm nay có ai thấy Astrid không?” Jack hỏi thành tiếng, vì anh chợt nhớ ra Hiccup đã đi tìm cô ta cách đây không lâu.


“Cô ấy đi dạo rồi, tôi nghĩ thế,” Flynn cho một thìa thức ăn vào miệng. “Với Toothless.”


Chiếc bát của Merida bị đập cái rầm lên mặt bàn, và cô lẩm bẩm cái gì đó về việc quên mất mình có việc quan trọng cần làm, rồi rời đi, suýt chút nữa đã đâm vào Kristoff, người vừa đi vào để mang bữa sáng cho Anna.


“Kì quặc,” Flynn bình luận, rồi nhanh chóng ăn hết phần của Merida.

Ngày 7 tháng 11


Jack ngồi cùng Toothless vì, ừ thì, chẳng có ích gì khi cứ tránh né hắn ta ngay cả khi việc đó giữ cho Merida còn trò chuyện với anh. Astrid đã tha thứ cho hắn rồi, có vẻ như thế, sau khi Toothless giải thích rằng giữa hắn và Hiccup không có gì cả, và cũng chưa từng có gì, ngay từ đầu đã vậy, đó chỉ là nhất thời bồng bột mà thôi. Và nhiều lí do na ná như thế, anh dám cá luôn.


“Thế câu chuyện đằng sau cái chân bị gãy của anh là gì vậy?” Jack hỏi, vì anh không muốn trốn tránh nữa và, thôi thì nói chung là anh tò mò.


“Bị mất trong khi đánh nhau với một trong số bọn chúng,” là những gì Toothless nói, rồi gã nhún vai. “Khá tệ. Dù đã được một cậu bạn giúp đỡ. Băng bó vết thương các thứ, nhưng tôi vẫn mất một chân.”


“Anh sẽ nhập nhóm bọn này chứ?” Jack hỏi, vì Toothless không hoàn toàn xấu, dù cho Merida có phóng đại sự tồi tệ của gã lên thế nào.


“Có thể,” Toothless đáp. “Cũng tùy.”


“Tùy vào cái gì?”


“Merida.”


“Merida?” Jack nhướn mày.


“Tôi không biết nữa,” Toothless nói, và biểu hiện ra vẻ mặt của một gã đang cố níu kéo thứ mà hắn không thể có được.


“Chúc may mắn,” Jack đáp, rồi nghĩ về cuộc nói chuyện với Hiccup cách đây khá lâu về tụi con gái. Anh nhớ lại. “Cậu ấy đáng sợ bỏ cha. Không bằng Astrid, nhưng cũng gần bằng rồi.”


Toothless hé môi cười, còn nụ cười của Jack thì ngày càng rộng hơn.

Ngày 9 tháng 11


Merida đóng sầm cánh cửa lại sau lưng, mặt cô đỏ lựng và cô đang tìm kiếm Jack với những bước chân đầy giận dữ.


“Ô, chào, Mer-”


Merida đáp lại bằng một cái tát đánh bốp vào mặt anh, và rồi cô tức tối luồn những ngón tay qua mái tóc đỏ lộn xộn, khuôn mặt cũng tròn như những lọn tóc khiến cho tàn nhang của cô trông càng rõ hơn.


“Au,” Jack kêu lên, xoa xoa bên má đau rát. “Vì cái gì cơ chứ?”


“Phòng cậu là nơi đầu tiên tôi có thể chạy đến,” Merida cáu kỉnh, rồi cô quay mặt vào bức tường gần đó, và nhìn nó chằm chằm như thể là tại nó mà cô mới tức phát điên đến thế vậy.


“Chạy đến từ đâu-?”


Có tiếng gõ lên cánh cửa phòng, chầm chậm và buồn bã. “Merida-” Jack nhận ra giọng Toothless.


“Không,” là lời đáp của cô gái tóc đỏ, và Jack có thể thấy cô thậm chí còn không thể quay lại nhìn cánh cửa.


“Tôi xin lỗi.”


“Vì cái gì chứ?” Merida lớn tiếng, Jack thấy cô khoanh hai tay lại.


“Tôi thậm chí còn không biết tại sao em lại giận tôi.”


“Giúp tôi việc này đi, đừng có nói chuyện với tôi,” Merida nói.


“Merida, tôi không hề muốn ở em một cuộc tình một đêm.”


Jack chỉ có thể cảm thấy chuyện này thật thú vị, anh mỉm cười.

Ngày 12 tháng 11


Tâm trạng của Elsa lại đi xuống- cô đang ngồi ở nơi có ánh mặt trời rọi thẳng vào. Hai đầu gối co lại sát ngực, cằm cô tựa lên trên gối, sự trống rỗng lại chiếm lấy đôi mắt cô, và cô không hề nhúc nhích. Jack nhận ra lúc đó là khoảng ba giờ, và đó có thể là lí do, nhưng anh chỉ ngồi xuống bên cạnh cô và mặc kệ cho những tia sáng mang theo hơi nóng từ mặt trời chiếu lên khuôn mặt mình.


Chẳng lời nào cần phải được nói ra, và Elsa chỉ tiếp đón sự hiện diện của anh bằng việc khẽ cử động những ngón tay trước khi lại lơ đãng nhìn vào khoảng không vô định.


Jack hiểu cô, nên họ cùng ngồi lặng lẽ, để cho thời gian vụt trôi, cho tới khi đồng hồ điểm ba giờ mười lăm phút, và Elsa cuối cùng đã có thể thả lỏng. Hai cánh tay trước đó còn ghì chặt lấy chân của cô giờ buông thõng xuống, và cô không tránh vòng tay của Jack khi anh ôm lấy mình.


“Em nhớ nhà,” Elsa nói, và tựa đầu vào lồng ngực Jack, nơi trái tim anh đang đập.


“Tôi cũng vậy,” Jack nhẹ nhàng đáp lại, nhưng Elsa lắc đầu.


“Nhà thật sự cơ. Nơi có mẹ em, ba em-” cô run rẩy thở hắt ra. “Và Anna nữa. Em và con bé đã từng rất thân thiết.”


“Có vẻ như hai người gần đây đã thân thiết trở lại rồi mà,” Jack nói, và Elsa lại lắc đầu.


“Không phải như thế này. Chúng em từng là hai người bạn vô cùng thân thiết,” Elsa thì thào buồn bã, đôi mắt cô sáng lên khi nhớ lại những kỉ niệm cũ. “Em yêu con bé, Jack à.”


“Ừ,” Jack đáp khẽ.


“Anh có-” Elsa dường như đã phải ép mình hoàn thiện nốt câu hỏi này. “Hay là anh đã từng có một cô gái mà mình thật sự yêu chưa?”


Jack mỉm cười. “Rồi. Cô ấy rất xinh đẹp. Mái tóc nâu, và đôi mắt cũng màu nâu, cô ấy xinh nghiêng nước nghiêng thành ấy. Mà còn rất dễ thương nữa.”


“Ồ.” Elsa nhỏ giọng nói. “Ừm… tên cô ấy là gì thế?”


“Emma,” Jack cười, và Elsa lập tức nhận ra.


“Em gái anh,” cô nói, giọng nói có chút nhẹ nhõm.


“Còn ai vào đây nữa?” Jack nói với cô.


Elsa im lặng. “Ừ thì, biết đâu lại là mẹ anh.”


Hai người họ cùng cười, ban đầu là cười mỉm, cuối cùng lại biến thành cười thành tiếng, mãi cho tới khi Elsa đã nằm trong lòng Jack và anh cũng để cô làm vậy.

Ngày 15 tháng 11


Kristoff, Flynn, Astrid, Elsa và Rapunzel đã lên đường trong một cuộc do thám mới. Jack đã đồng ý, một cách không tự nguyện, và anh tạm biệt Elsa đầy gượng gạo, một cái vỗ nhẹ lên cánh tay cô, còn cô chỉ gật nhẹ đầu rất nhanh. Jack biết anh sẽ mất ngủ vài đêm đây.


Dù sao đi chăng nữa, vì cả Kristoff, Elsa và Rapunzel đều đã đi rồi, nên Jack quyết định tự mình nhận lấy trách nhiệm cho Anna ăn uống đầy đủ và bước vào bếp để múc vào đĩa thứ kì lạ gì đó mà Hiccup đã nấu. Và anh đã nhìn thấy một cảnh tượng khá thú vị.


Merida đang quay lưng lại, có lẽ đó là lí do tại sao cô không thấy anh: vì cô đang mang nét mặt thú vị chưa từng thấy. Bàn tay Toothless đang lùa vào những lọn tóc đỏ xoăn tít của cô, gã nồng nhiệt giữ lấy cổ cô, trong khi hai bàn tay nhỏ nhắn của Merida thì quấn lấy eo gã, và họ đang hôn nhau theo cái cách mà các nhân vật trong phim tình cảm vẫn làm khi người yêu sắp chết hay sắp phải đi xa ấy.


Jack nhếch môi, và anh “e hèm” một tiếng trước cơ hội hiếm có khó có thể bỏ qua được này. Toothless hé mở mắt, gã liền lùi khỏi Merida, rồi đưa ánh mắt bối rối nhìn Jack. Merida đưa ánh mắt còn đang mơ màng về hướng Toothless đang nhìn, và điều đó đủ để đánh bay biểu cảm mê muội kia khỏi nét mặt cô.


Frost!” cô rít lên. Merida vơ lấy thứ đầu tiên trong tầm tay - một cái bát - và ném thẳng vào đầu Jack, nhưng anh đã kịp núp vào sau bếp, vừa chạy vừa bật cười thành tiếng trước cảnh tượng hài hước kia.


Merida cứ mãi khước từ Toothless suốt thời gian qua, và rồi đột nhiên cô lại muốn hôn gã ta khi hai người ở một mình.


Jack khép cánh cửa lại phía sau lưng, và anh có thể nghe tiếng Merida đập rầm rầm vào cánh cửa gỗ ngăn cách hai người, cũng như giọng cô đang gào thét.


Anh chỉ mỉm cười rồi đi lấy cho Anna một đĩa ăn.

Ngày 16 tháng 11


Jack thức dậy mà chưa chợp mắt được chút nào, dù anh tất nhiên đã chuẩn bị trước tinh thần cho việc đó. Và mặc cho có cố phủ nhận, nhưng quả nhiên là anh nhớ Elsa. Anh ngả người xuống lại trên gối, thường thì nó vẫn lạnh, đúng như anh thích, nhưng hôm nay lại ấm hơn, thật khó hiểu vì kể cả khi có Elsa thì nó vẫn luôn lạnh mà.


Có lẽ anh phải làm quen với việc ngủ một mình thôi… Anh đâu thể giữ Elsa bên cạnh mãi được. Không hiểu sao, khi nghĩ tới điều này, bụng anh đau quặn lại một cách kì lạ.


Gối đầu trên chiếc gối, anh thở dài, rồi lại cố gắng nghỉ ngơi một chút.

Ngày 20 tháng 11


Elsa đã quay lại, muộn hơn dự đoán. Không ai bị thương, nhưng họ đều bẩn thỉu, lấm lem đầy máu và đang run rẩy như thể họ đã trông thấy thứ gì đó khủng khiếp lắm, Jack không nghi ngờ điều ấy.


Jack đang ngồi trên giường khi Elsa bước vào phòng, và cô đóng sập cửa lại sau lưng, trước khi bật ra một tiếng nấc nghẹn ngào khi được gặp lại Jack.


Anh lập tức đứng bật dậy, và ôm chặt lấy cô, cầu cho không phải lại có sự việc gì xảy ra chạm đến đến quá khứ của cô nữa. Bàn tay cô vò nhàu chiếc áo sơmi anh đang mặc, và móng tay cô bấm sâu vào da anh đau nhói qua lớp áo mỏng, nhưng Jack không buông cô ra. Anh cúi thấp đầu xuống để cho môi mình ngang tầm tai cô.


“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” anh hỏi.


“Chúng em đến quá muộn-” Elsa thấp giọng nức nở, những tiếng khóc xen kẽ với hơi thở gấp gáp. “Con bé đã chết trên tay em, Jack.”


Anh không hiểu lời cô nói, nhưng cô không thể giải thích, nước mắt giàn giụa trượt xuống khỏi gò má phớt hồng. Jack lùi lại, rồi anh hôn cô, bởi cô cần điều này, theo một cách chân thành nhất, và anh cũng vậy.


Luồng hơi lạnh lẽo quen thuộc của đối phương chào đón hai người, và dù cho bờ môi Elsa có khô nứt tới rớm máu nhưng Jack vẫn nếm trọn hương vị ấy, bàn tay anh ôm lấy khuôn mặt cô. Từ cổ họng cô phát ra một âm thanh nhỏ, tiếng rên khóc, và Jack kịp thời dừng lại trước khi vòng ôm của Elsa trên người anh siết chặt hơn nữa.


“Không,” hơi thở cô phả lên môi anh. “Ở lại đi.”


Họ lại hôn nhau, thong thả khám phá từng góc cạnh trên môi người kia, không hề vội vàng hay thiếu kiên nhẫn, mà rất mực bình tĩnh và cẩn thận. Jack chợt cảm thấy một giọt nước rơi trên sống mũi mình, và anh nhận ra Elsa lại đang khóc. Đặt một tay lên eo cô, anh nâng cằm cô lên cao hơn bằng tay còn lại, rồi hôn cô sâu hơn.

Ngày 21 tháng 11


“Chúng tôi đã gặp một gia đình tại một trong những ngôi nhà đó,” Astrid và Flynn vẫn còn rất mệt mỏi, quầng mắt cả hai đều thâm quầng, và họ trông như đang ngủ gật ngay cả lúc ăn bữa sáng. Jack thức dậy cùng giờ với hai người ấy, chỉ có ba người cùng nhau ngồi ăn món súp nấm lạnh tanh.


“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Jack hỏi, thay vì thắc mắc về nét mặt giận dữ của Flynn và vẻ đau đớn trên mặt Astrid.


“Chúng tôi đã cố giúp đỡ họ. Cặp vợ chồng có hai cô con gái nhỏ, nhưng không có lương thực. Chúng tôi đã cho họ một chút nhu yếu phẩm, và Rapunzel cũng đã đề nghị được tặng hai cô bé một ít thuốc thang.” Flynn cáu kỉnh kể.


Jack mở miệng định hỏi tiếp về chuyện xảy ra sau đó, nhưng Astrid đã nhanh hơn. “Họ gặp phải vài con zombie chưa đầy một ngày sau khi chúng tôi đóng gói đồ đạc rồi rời đi. Cả gia đình họ đều đã chết, Jack ạ. Chúng tôi đã không thể ngăn bọn chúng lại kịp. Khi chúng tôi quay trở lại thì đã quá muộn. Chỉ còn một trong hai cô bé còn sống sót, và rồi-” Astrid thở hắt ra một hơi sắc lạnh, và ép mình nói nốt. “Con bé chết chưa đầy một phút sau.”


“Trong vòng tay Elsa?” Jack nghĩ lại điều Elsa nói đêm trước đó, và cái gật đầu của Flynn đã cho anh câu trả lời. “Tệ thật.”


Astrid đứng bật dậy, khiến cho chiếc ghế bị xô mạnh ra phía sau tạo ra âm thanh khá lớn, và đột nhiên cô nổi đóa lên, rồi chĩa ngón tay mình vào ngực Jack cho tới khi đầu ngón tay đâm vào vùng cổ áo anh mạnh tới khó chịu. "Tệ sao? Tôi đã phát bệnh lên được ấy. Cậu không thể hiểu được bọn này đã thấy những gì đâu-" Có gì đó trong Jack cũng theo đó mà bùng nổ, và nó khiến anh nhớ lại về gia đình mình, về cảnh tất cả mọi người nằm trong những vũng máu rồi lần lượt rời bỏ thế giới này trước mắt anh. "Cô mới không biết tôi đã thấy những gì!" anh gần như đã hét lời nói ấy vào mặt cô ta. Đứng thẳng dậy để lấy lại khoảng cách chiều cao giữa hai người, anh gạt ngón tay Astrid ra khỏi người mình. "Gia đình cô đâu có chết trước mắt cô đ*o đâu!" "Thôi đi, cả hai người!" Lần này tới lượt Flynn, anh cũng đứng dậy, khiến cho cả chiếc bàn rung lên và súp trong bát sánh ra ngoài rơi xuống sàn gỗ nơi họ đang ngồi, anh cũng đang hết sức tức giận, điều mà chưa ai từng nhìn thấy. "Dừng ngay việc chỉ trỏ đi- dừng hết đi. Chúng ta đều đã rất đau đớn. Đã đủ đau đớn lắm rồi." Astrid lùi lại, Jack cũng vậy, và cả hai đều miễn cưỡng ngồi trở lại trên ghế.

Ngày 28 tháng 11 Chiều hôm ấy, Elsa lại nhốt mình trong phòng. Rapunzel rầu rĩ báo cho Jack chuyện này khi gặp anh ở hành lang và Jack hiểu ngay rằng ngôi nhà mới nhất họ chuyển tới đã gợi cô nhớ về nhà mình. Chỉ những chi tiết nhỏ nhất thôi cũng đủ khiến cô muốn trốn chạy, và dù cho bề ngoài Elsa có tỏ ra bình thản và tràn đầy tự tin ra sao, cô chỉ để cho riêng Jack biết về mặt yếu đuối của mình. Jack bước tới định gõ cửa phòng Elsa, nhưng liền nhận ra rằng có người đã đến trước anh rồi. Anna tựa mình vào tường, và chỉ việc cử động thôi cũng đã đủ để gây khó khăn cho cô do vết thương cũ vẫn chưa lành, chắc hẳn cô đã phải nhờ tới sự hỗ trợ của Kristoff cũng như phải tự mình thuyết phục rất nhiều, bởi Rapuzel nào có dễ bị lung lay đâu. Với sự giúp đỡ của Hiccup, Anna bước đi cùng chiếc nạng làm từ gỗ và kim loại, giống như chân Hiccup, tuy cô vẫn đang di chuyển rất khó khăn. Anna hẳn phải rất yêu thương Elsa thì mới có thể làm tới mức này vì cô ấy. "Chị Elsa?" Anna gõ lên cánh cửa, giọng nói nghe rất mỏng. "Làm ơn đi, em biết chị có ở trong đó mà." Nối tiếp là một khoảng im lặng, Jack cử động để tiến tới phía ấy, nhưng Anna lại nói tiếp, và vì lời cô nói nghe có vẻ riêng tư, nên anh giữ nguyên vị trí. "Mọi người đều đang hỏi chị ở đâu đó." Jack tận dụng cơ hội này để núp đi, anh bước khẽ về phía sau, và suýt chút nữa đã trượt chân ngã. "Em cũng đang phải gắng gượng đây, chị Elsa!" Giờ thì Anna đã chuyển sang năn nỉ. Tiếp đó, cô nhỏ giọng nói "Chị có muốn đi đắp người tuyết không?" Cái khỉ gì cơ, bên ngoài đang nóng như tám mươi độ kia kìa. Những lời này hẳn có ý nghĩa nào đó đối với Elsa, vì sau đó cô đã chịu mở cửa ra, rồi Jack trông thấy cô dịu dàng ôm lấy em gái mình. Anh lùi lại, và cuối cùng thì cũng trượt chân.

Ngày 29 tháng 11 "Em cần phải đi ngủ đi." Đã mười giờ đêm rồi và Elsa thì vẫn đang ngồi tại chiếc bàn nứt vỡ, cùng với hàng đống tài liệu bày ra xung quanh về những bi kịch chiến trận và tóm tắt địa hình, nhưng cô không tập trung, đôi môi mím lại theo một đường chỉ và bàn tay đặt dưới cằm. Cô chỉ hơi quay đầu lại khi nghe thấy lời Jack vừa nói. "Anh cũng vậy đấy." "Đêm qua em đã không ngủ rồi." "Thì?" "Thì, em là nhóm trưởng đấy, bệ hạ ạ, và mạng sống của mọi người đều phụ thuộc vào em cả," Jack ngồi xuống cạnh cô, cố gom lại những tập tài liệu, nhưng Elsa vội giữ lấy chúng. "Lo chuyện đó sau, Jack, và anh thì đi ngủ đi," Elsa tức giận nói. "Không," Jack với lấy bàn tay Elsa, cô để cho anh nắm lấy nó và kéo cô đứng lên khỏi ghế. "Em sẽ chẳng bao giờ chịu đi ngủ nếu không bị tôi lôi đi thế này." "Lôi em á?" Giọng Elsa nghe đầy thú vị, buông giấy tờ ra khỏi tay, cô ngả ra phía trước để đặt lên môi Jack một nụ hôn phớt. "Nếu cần thiết thôi," Jack mỉm cười, rồi hôn lại cô. "Đồ điên," Elsa khẳng định, khóe môi cô cong lên, nhưng vẫn đón nhận một nụ hôn khác từ anh. "Tôi mà điên à?" Jack nhếch môi cười. "Đúng," Nụ cười của Elsa thách thức anh, và đôi mắt cô chớp chớp vẻ ngây ngô. Jack bế bổng Elsa lên như một nàng công chúa, tràng cười và những cú đánh nhẹ của Elsa không đủ sức ngăn anh thả cô cái phịch lên đệm và khiến cho cả tấm đệm nảy lên dưới sức nặng của cô. Elsa quặp chân mình quanh đầu gối Jack, ép anh phải ngã xuống theo. Lồng ngực hai người tì vào nhau còn mặt anh thì cắm thẳng xuống đệm. "Đồ điên này," Jack lí nhí vì bị chèn ép trên lớp ga giường. Elsa bật cười thành tiếng rồi xoay mình nằm ngửa ra.

Ngày 30 tháng 11 "Anh có định có con không?" Elsa hỏi khi anh đang còn đang mơ màng tỉnh giấc, tay cô vẽ những vòng tròn lên chiếc áo sơmi mỏng trên người anh. "Điều gì đã khiến em nghĩ tới vấn đề đó thế?" Jack thì thầm, vòng tay ôm lấy cô, rồi anh đẩy bím tóc dài xuống khỏi vai cô, để cho nó rủ xuống lưng cô như thác nước, những lọn tóc xoăn tuột ra khỏi bím tóc. Bờ vai mảnh khảnh của Elsa nâng nhẹ lên trong vòng tay anh rồi lại thư thái hạ xuống. "Em không biết." "Em có định không?" Jack hỏi, thay cho câu trả lời. Elsa trầm ngâm, ngón tay cô ngừng vẽ những hình tròn. "Có lẽ là có. Em không biết nữa. Em nghĩ em sẽ là một người mẹ tệ lắm." "Không đâu," Jack nói với cô. Elsa nhún vai. "Em cũng không biết nữa." cô lặp lại, rồi lại hướng câu hỏi về phía anh. "Anh thì sao?" "Có chứ, tôi định sẽ làm cô nào đó có bầu ngay khi có thể và trở thành ba của năm đứa trẻ cơ," Jack trêu chọc, đúng là một gã thích đùa cợt. Elsa đảo đảo tròng mắt màu xanh nhạt. "Anh hiểu ý em mà." "Gì cơ, liệu tôi có định làm cô nào có bầu không á?" Jack nhún vai, giống như Elsa vừa làm. "Tôi chẳng biết. Thế giới đảo điên, tôi cũng điên, rồi nếu tôi gặp được một cô gái mà tôi yêu, cô ấy chắc chắn cũng sẽ bị làm cho phát điên thôi." "Ồ," Elsa đáp lại một câu đơn giản. "Vậy thì em đoán là không có chỗ cho tình yêu trong đại họa zombie rồi." "Không hề," Jack nói nhỏ, và anh suýt đã thấy hối hận khi nói ra lời đó. "Anh sẽ đang làm gì nhỉ, nếu như chuyện này không xảy ra ấy?" Elsa hỏi. "Anh biết đấy, kiếm một việc làm chẳng hạn." "Việc làm?" Jack nhướn mày. "Không biết nữa. Có thể là khúc côn cầu chăng, tôi thích môn đó. Hoặc là, tôi cũng từng yêu thích một chút hội họa." "Ồ, anh từng là một họa sĩ," Elsa cười. "Đừng hứng thú quá, bệ hạ à. Tôi chỉ táy máy màu nước chút thôi. Bông tuyết thì đúng hơn." Jack bật cười, rồi chuyển sang cười mỉm. "Tôi từng hay dùng màu gel để làm những bông tuyết- rồi tôi sẽ treo chúng vào phòng Emma, và bọn tôi sẽ giả vờ như tuyết đang rơi." "Ồ," Elsa lặp lại như trước đó, nhưng lần này nhẹ nhàng hơn. "Anh- tốt thật đấy." "Tốt?" Jack cười hí hửng. "...Ôi, im đi." "Còn em thì sao?" Jack hỏi, tì cằm lên đỉnh đầu Elsa.


"Không biết nữa," Elsa lặp lại lời Jack. "Em từng rất thích trượt băng. Đúng vậy, là trượt băng. Biết đâu em đã có thể trở thành một vận động viên trượt băng nghệ thuật." "Tôi có thể tưởng tượng ra được cảnh ấy," Jack nói. Và Elsa lại bắt đầu xoay vòng đầu ngón tay trên ngực anh. "Anh không nhớ nó sao?" cô hỏi. "Cuộc đời cũ ấy. Nhớ rằng chúng ta từng có nó không?" "Có chứ," Jack nói bằng giọng vui vẻ, có chút không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại. "Giờ thì chúng ta chỉ săn zombie. Và cố gắng tồn tại thôi." Ngón tay Elsa một lần nữa dừng lại. "Anh có bao giờ nghĩ rằng mình có thể từ bỏ việc săn zombie không?'' cô hỏi. "Anh biết đấy, chỉ đơn giản là tồn tại thôi. Tới một nơi chưa bị zombie chiếm đóng và lập gia đình, xây một ngôi nhà-" "Không," Jack thẳng thừng đáp, anh nhớ về cha mẹ mình. Về Emma. "Tôi nợ con bé. Tôi nợ cả bố mẹ nữa. Tôi không thể cứ thế mà dừng tay được. Hơn nữa-" anh lấy một hơi ngắn- "Nó khiến tôi có cảm giác mình vẫn đang cố gắng làm gì đó. Dù có cố tảng lờ đi một vấn đề, nó cũng sẽ chẳng biến mất." "Em đoán là anh đúng," Elsa mấp máy môi, có một chút thất vọng. "Jack?" ''Hửm?" "Anh sẽ gọi mối quan hệ của mình là gì?" cô hỏi. "Ý em là sao, mối quan hệ này là gì ấy à?" "Không ai biết về chuyện chúng ta cả.'' Jack ngẫm nghĩ một lát, rồi lại im lặng cho vài giây trôi qua. "Có tồn tại "chúng ta" không?'' "Em không biết nữa," Elsa thì thầm. "Có không?" "Nếu em muốn,'' Jack nói một cách miễn cưỡng. ''Vậy- anh có thích em không?" Elsa rụt rè hỏi. "Tôi..." Jack định trả lời, nhưng rồi lại rơi vào lặng thinh. Anh không thể nói anh thích cô. Có lẽ anh đã có tình cảm ấy. Có lẽ cảm xúc của anh đã đạt tới mức ấy rồi, nhưng anh không thể để cô biết cho tới khi anh dám chắc rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô. Anh không yêu cô, và miễn là anh không yêu cô, thì không gì tồi tệ có thể xảy ra cả. Anh tự nhắc nhở mình điều này, dù vậy, có gì đó trong anh đang nói những lời ngược lại. "Có," Jack hôn nhẹ lên tóc Elsa. "Tôi thích em." Elsa ngả gần hơn về phía anh, và anh cũng vậy. Có gì đó khác lạ vừa nhen lên giữa hai người. Không còn thận trọng và ý tứ nữa, mà thật thư thái và ấm áp. Jack cố nhắc mình nhớ rằng sự ấm áp rất đáng ghét.







Comments


Gần đây

Chuyên mục

Thể loại

Liên hệ

Bạn không muốn bỏ lỡ bất cứ bài viết nào mới? Hãy like page của chúng mình tại đây:

Lưu trữ

SỞ HỮU

Blog thuộc về FC Jelsa - JackxElsa Việt Nam

Thiết kế: Sato

Blog không sở hữu các nhân vật. Nhân vật thuộc về Walt Disney Studio và Dreamworks Animation.

Các tác phẩm và bản dịch thuộc về blog. Không mang đi nơi khác khi chưa có sự xin phép tại đây.

bottom of page