Chap 7: Xin Chúa hãy tha thứ cho tôi vì những tội lỗi này
- Min
- Mar 13, 2019
- 19 min read
A/N: Trời ạ, chap này khó viết thật đấy. Thật khó để viết về một người bị ám ảnh bởi quá khứ, và có thể dễ dàng đánh mất chính mình trước những kí ức không đẹp đẽ. Tôi không thể viết nổi. À trong này còn có nhiều cảnh Elsa và Jack nữa đấy mọi người, và cái khó chịu nhất khi viết lách chính là, tôi đang viết về những việc mà tôi chưa từng có kinh nghiệm gì cả, ví như là mấy vụ hôn hít, tôi đã phải tra thông tin đấy. Tôi hy vọng sẽ không có ai thấy lịch sử tra Google của mình nếu không họ sẽ nghĩ tôi bị điên mất thôi, tự dưng lại đi tra google mọi người hôn nhau thế nào. Đúng vậy, đó là một trong những câu chữ kì quặc nhất mà tôi từng viết ra. Thêm nữa, hãy nói về sự thay đổi thời tiết nào! Tôi có nhắc tới ở chap trước - lúc đó là tháng 11 - rằng nhiệt độ đang khoảng tám mươi độ, và hiện tại, ở đây, tuyết lại đang rơi. Nghe có vẻ vô lí, nhưng tôi sống ở vùng sa mạc, những thay đổi lớn về thời tiết như thế xảy ra rất nhiều, nên đừng nghĩ rằng tôi chẳng quan tâm gì đến thời tiết nhé. Dù sao tôi phải viết cho những con người hết sức đáng yêu đã nhận xét trong chap trước. Tôi biết tôi đã nói điều này rất nhiều lần rồi, nhưng tôi muốn ôm từng người và từng người các bạn một, muốn ôm chặt đến mức khiến các bạn chết ngạt luôn ấy. Thôi được rồi, tôi đang tỏ ra đáng sợ nhỉ, vậy nên đây là danh sách những người đã mang ánh sáng tới cuộc đời tôi: A Battle Inside My Heart yulimarts LokiLaufeyson1 LillyStoppable 007 Guest Kyliegurl
Ngày 5 tháng 12 Elsa và Anna giờ đã thân thiết lại với nhau rồi, thật tốt cho cả những người xung quanh, khi bầu không khí căng thẳng kia đã qua đi. "Căng thẳng" ở đây là khi Anna cứ cố đến gần Elsa hơn trong khi Elsa lại xa lánh cô, vì Jack. Jack cũng bắt đầu tránh mặt đi, để cho Anna và Rapunzel chẳng còn lí do gì để cười khúc khích với nhau nữa. Vậy nên khi Elsa cuối cùng cũng chịu ngồi ăn với mọi người, hay đúng hơn là với em gái mình, Jack cố gắng tránh thật xa họ vì và chỉ vì anh vẫn muốn nghĩ rằng mình có thể bảo vệ Elsa nếu không thích cô. Anh ngồi cạnh Rapunzel, cả hai đang ăn thịt bò hộp - ai mà ngờ món này lại tồn tại nhỉ? - và uống nước ép cà chua, với một ít đậu. Rapunzel đang nói chuyện gì đó với anh, chắc luôn, nhưng anh bỏ ngoài tai và thay vào đó là quan sát Astrid lần đầu tiên giúp Hiccup nấu nướng và còn cho phép cậu hôn mình. Jack nghĩ chuyện đó thực sự hết sức kì quặc, và lấy làm vui mừng khi Rapunzel quay sang nói chuyện với Flynn, người vừa ngồi xuống cạnh hai người. Ngay sau đó thì Kristoff cũng nhập hội vì không muốn phá vỡ khoảnh khắc thân thiết của hai chị em nhà kia. Anna đang vui vẻ ngâm nga, còn Elsa thì bật cười thành tiếng và siết lấy tay em gái mình. Jack nghĩ chỉ có Toothless và Merida là vắng mặt, nhưng rồi anh lại nghĩ đến điều đó nghĩa là gì và lập tức ước rằng mình đã không để cho tâm trí bay xa tới vậy, vì giờ thì anh đã chẳng còn thấy ngon miệng nữa rồi khi nghĩ tới hình ảnh kinh khủng muốn sởn gai ốc kia. "Ngoài kia đóng băng hết rồi kìa," Kristoff thông báo, thu hút sự chú ý của Jack. "Mặt hồ đóng băng rồi. Chúng ta sẽ mất tới cả tiếng nếu phải cắt xuyên qua lớp băng ấy để lấy nước dùng hàng ngày đấy." "Chúng ta có thể đun chảy tuyết ra mà," Hiccup nói vọng ra từ trong bếp, nhưng liền bị ai đó ngắt lời. ''Hồ nước đóng băng rồi! Ôi, chị Elsa, chúng ta đi trượt băng đi được không?" Anna gần như đang cầu xin vậy. "Ta sẽ lại giống như ngày xưa!" "Anna-" Elsa mở lời, nhưng Anna lập tức mang đôi mắt háo hức mà nói chèn lên lời từ chối của chị gái mình. "Chị muốn đi xây người tuyết không?" Elsa bật cười, đứng dậy, rồi cô và Anna lao tới chiếc tủ quần áo ở gần đó, nơi đựng quần áo mùa đông đã được giặt sạch, những chiếc áo khoác rộng thùng thình và găng tay, khăn quàng và mũ len mà cả nhóm đã thu thập được. "Tớ chưa từng trượt băng," Rapunzel nói. "Nhưng nghe vui thật đấy. Có ai biết trượt không?"
“Không phải định khoe khoang gì-” Flynn vươn dài cánh tay, trùng hợp ghê là vừa đúng khoác qua vai Rapunzel. “Nhưng tôi trượt băng hơi bị siêu đấy, Tóc Vàng ạ.”
“Việc duy nhất anh biết là ngã dập mông mà thôi.” Astrid thò đầu ra từ phía bếp. “Anh có biết tí khỉ gì về trượt băng đâu chứ.”
“Làm như cô biết ấy?” Cánh tay Flynn được thể lấn tới hạ xuống thấp hơn.
“Hiccup biết. Anh ấy có thể dạy cậu, Rapunzel à.” Astrid nói thay lời bạn trai - một từ kì dị, Jack nghĩ - và Hiccup, người đang rửa bát với chút nước ít ỏi cuối cùng còn lại, bật dậy như lò xo.
“Này, ngoài kia lạnh lắm, và anh không muốn-”
“Hiccup có thể dạy cậu đấy, Rapunzel,” Astrid nhắc lại cùng một ánh mắt sắc lẹm ném về phía Hiccup.
“Tớ muốn trượt băng chết đi được,” Hiccup nói bằng giọng mỉa mai, nhưng may là Rapunzel không nhận ra, cô nhảy vọt ra phía chồng quần áo mà Elsa và Anna vừa để lại, bới loạn chúng lên, và kéo theo cả Flynn nữa.
Kristoff thở dài. “Hừm, vì các cậu đều định ra hồ. Tôi đoán tất cả chúng ta đều sẽ đi cả.”
“Đi gọi Merida và Toothless đi!” Rapunzel nói với Astrid, người đang cố lôi bạn trai mình ra khỏi bếp.
“Ôi Chúa ơi, hôm qua tớ đã lỡ nghe thấy hai người họ xếp hình, thế nên không đời nào tớ lại-”
“Cảm ơn em, Astrid,” Hiccup ngắt lời cô, nhăn mặt trước những lời lẽ thô tục của bạn gái. “Chúng tớ sẽ báo họ biết.” Rồi anh quay sang Jack, người vẫn im lặng suốt phần lớn cuộc nói chuyện. “Cậu đi trượt băng với bọn tôi chứ?”
Jack nhún vai, dù thực sự anh chẳng muốn đi chút nào. Một chiếc hồ đóng băng nghe thật quen thuộc, và anh không thích những kí ức mà nó đem lại trong tâm trí anh. “Thôi được.” Cảm giác ấy lại quay trở lại, một trận ớn lạnh chạy dọc cơ thể anh. Anh cố rũ bỏ nó và đứng dậy, theo chân mọi người ra ngoài nơi khí lạnh của mùa đông đang xâm chiếm, nhưng lại từ chối đi giày, đội mũ, và ngay cả găng tay cũng không mang.
Dĩ nhiên là không có giày trượt, tất cả số kim loại họ gom được đều đã được đun chảy để làm quân trang và vũ khí cả rồi. Anna và Elsa đang trượt trên những đôi giày bình thường, đôi chân run rẩy của Anna đang cố giữ cho cô đứng thẳng, trong khi Elsa thì lướt đi thật nhẹ nhàng.
Rapunzel vớ lấy Flynn bằng cả hai tay, rồi lôi anh ta vào sân băng. Cả hai suýt chút nữa thì trượt ngã, nhưng Flynn đã giúp Rapunzel đứng vững lại, rồi anh ôm cô sát lấy người mình để cô khỏi ngã.
Trong khi đó, Astrid run lẩy bẩy khi bước lên mặt hồ, Hiccup đưa tay muốn giúp cô nàng, nhưng cô lại hất tay cậu ra và khăng khăng là mình làm được. Kết quả, cô đành phải bất đắc dĩ để cho Hiccup nắm tay hướng dẫn sau một cú ngã dập mông xuống nền băng.
Jack quay sang Kristoff, nhếch mép. “Ở đây đang tràn đầy những cặp đôi này, hay là cậu và tôi-?”
“Lạy Chúa, Jack,” Kristoff rên rỉ, nhưng rồi anh bật cười, và dù lời Jack nói chỉ là đùa thôi, nhưng cả hai vẫn cùng bước vào sân trượt, bởi họ đều giỏi trượt băng, và đều có một tình yêu bí mật dành cho băng đá.
“Ối!” Anna thốt lên, cô trượt chân, nhưng cánh tay Elsa đã đỡ được cô trước khi cô kịp ngã.
“Em sắp làm được rồi đấy,” Elsa cười thành tiếng, và hai chị em họ xiêu vẹo xoay về hướng còn lại của hồ. Jack bước lên mặt băng, bên dưới bàn chân trần của anh lạnh buốt, nhưng anh không để tâm lắm, và cứ thế lướt đi trên bề mặt nhẵn nhụn ấy, chỉ những chỗ mọi người đang trượt mới bị xước.
“Astrid, em căng thẳng quá,” Hiccup đặt tay lên eo Astrid, giữ thăng bằng cho cô. “Thế. Đúng rồi. Thả lỏng ra.”
“Tôi lại đá nát bi anh giờ!” Astrid rít lên qua kẽ răng, hoảng sợ khi thấy mình trượt đi nhanh hơn.
Ôi, tình yêu tuổi trẻ.
Elsa đã tách khỏi Anna, và trao em gái lại cho Kristoff, hai người họ đang tay trong tay cùng trượt băng theo một cách vừa ngọt ngào đến ngớ ngẩn mà cũng thật kinh dị.
“Flynn!” Rapunzel vui vẻ gọi, túm lấy hai tay anh trước khi anh cứ mãi xoay vòng tới khi mất kiểm soát. Giống như mọi lần trước, Rapunzel trượt trông thật chuyên nghiệp chỉ sau vài lần thử sức. Tuy nhiên, học trò mới của cô là Flynn lại không có được năng khiếu sẵn sàng cho Olympic như vậy, và anh cứ liên tục thất bại.
Jack nhanh chóng tìm được Elsa đang trượt băng một mình, và phải kiềm chế bản thân không được trượt theo cô, nhưng cô đang trượt xa khỏi mọi người, tới nơi mặt băng nhìn có vẻ không được chắc lắm. Điên rồi, có chuyện gì đó đang xảy đến với Jack. Mắt anh mờ đi và tất cả những gì anh có thể thấy là những vết nứt nhỏ trên mặt băng, những vết nứt không ở trước mắt anh mà đúng hơn là do anh tưởng tượng ra trong tâm trí. Anh nhìn về phía Kristoff, bậc thầy am hiểu băng đá, nhưng anh ta lại đang vui vẻ cười đùa bên Anna, tay giữ ngang hông cô.
Jack chẳng thể thốt thành tiếng, dù cho anh đã thấy mặt băng rất mỏng, và nước thì cuồn cuộn chảy dưới bề mặt trong suốt ấy. Anh chạy nhanh nhất có thể về phía cô, âm thanh vui vẻ của những cặp đôi kia không thể chạm tới tới anh được nữa. Tất cả những gì anh có thể nghe được là tiếng gào khóc, và sau đó là âm thanh sắc lạnh khi thứ trong suốt mỏng manh kia vỡ tan ra, quay lại choán lấy đầu óc anh. Không phải Elsa đang gặp nguy hiểm, không hề, nhưng anh lại đinh ninh là có, và anh vẫn đang chạy, cho tới khi mọi người đều quay lại nhìn xem cái gì đã nhập vào anh, anh đang gọi tên Elsa, gọi để giục cô bước ra khỏi đó, nhưng cô không di chuyển.
“Jack,” Elsa gọi, “Jack, dừng lại!” Đôi chân khựng lại trước lời nói ấy, anh nghe thấy sự hoảng sợ len lỏi trong giọng cô. “Jack, di chuyển cẩn thận. Từ từ thôi.”
Elsa không phải kẻ ngốc, đặc biệt là khi nói về băng. Lớp băng cô đang đứng trên nhìn có vẻ mỏng, nhưng không hề. Chính mặt băng nơi Jack chạy mới mỏng.
Jack bước một bước cẩn trọng, anh nhìn thấy một đường nứt lan ra từ phía ngón chân mình, mặt băng dịch chuyển dưới chân anh.
“Jack!” Giọng Rapunzel vang tới từ phía những người khác. Flynn lập tức xoa dịu đi tiếng khóc nghẹn ngào của cô, thì thầm với cô rằng cô không thể làm anh sao lãng vào lúc này.
“Bước một bước nữa,” Đôi mắt xanh của Elsa mở lớn, tràn ngập sự quan tâm và lo lắng. Jack làm theo, và vết nứt trở nên tệ hơn.
Trong khi Rapunzel và Anna được Flynn và Kristoff đưa lên bờ, Astrid đứng lặng đi ở giữa lòng hồ, và dù cho Hiccup có thầm van nài cô rời đi bằng cách kéo tay cô, cô vẫn không di chuyển, đôi mắt dán chặt vào Jack.
Elsa gật nhẹ đầu ra hiệu cho anh tiếp tục bước, và Jack làm theo, nhưng mặt băng lại nứt ra, anh có thể thấy một nếp nhăn hình thành trên trán cô. Elsa đang lo lắng, thật sự rất lo, cô mở rộng vòng tay, chờ đợi anh tiếp tục bước tới.
Jack dịch chân thêm một bước nữa, bước đi tệ nhất. Elsa thở dốc, đôi tay cô vội với ra khoảng không trước mặt nhưng không chạm được vào gì cả.
Khuôn mặt cô là thứ cuối cùng Jack nhìn thấy, đôi mắt cô mở lớn, đồng tử thu hẹp lại, khuôn miệng khiếp đảm và hai cánh tay với ra phía anh. Sau đó tất cả đều tối đen lại.
Ngày 10 tháng 12
Đầu anh đau như búa bổ. Có tia sáng lọt vào mắt, và anh lập tức nhắm chặt mắt lại để đuổi nó đi. Còn có nhiều tiếng ồn nữa, ai đó đang nói chuyện và có thứ gì âm ấm trên trán anh, Jack cố chìm lại vào giấc ngủ, cầu cho những thứ kia sẽ biến mất nếu anh làm vậy. Không. Có tập trung ngủ cũng chẳng ăn thua. Chết m* đi cái thứ-
Dòng suy nghĩ của Jack dừng khựng lại. Có khi anh chết rồi ấy; thế thì dễ giải thích hơn nhiều. Có những âm thanh phiền toái mà anh ngờ ngợ là tiếng hát, và cả ánh sáng kia nữa. Đây chắc chắn là thiên đường rồi. Anh hơi ngạc nhiên khi được lên đây đấy. Hoặc là Chúa đã nhân từ với anh, hoặc biết đâu địa ngục lại sáng thế này.
Tiếng hát nghe thật quen thuộc, và thê lương, hay là anh đang ở đám ma. Anh hé mở một bên mắt và chỉ thấy một màu trắng mờ ảo, nhưng nếu như anh chỉ tập trung vào một trong số bao nhiêu thứ màu trắng kia, thì thứ đó trông giống như một lọn tóc vậy.
Tóc à… Anh mở cả hai mắt ra và trông thấy mái tóc của một ai đó, trắng xóa, và gợn sóng trong ánh mặt trời. Ô. Vậy ra anh chưa chết à.
“Jack!” anh nghe thấy tiếng hét lanh lảnh của hai cô gái mà anh biết chắc cũng là hai người vừa hát; chỉ có Rapunzel và Anna mới hát hò như vậy thôi.
Có khi là địa ngục thật rồi.
“Jack?” Tiếng gọi thật khẽ, Jack dám chắc là chỉ mình anh nghe thấy. Elsa ngẩng mặt lên từ trên ngực anh, và đôi mắt kèm nhèm của Jack dần định hình được khung cảnh xung quanh mình: Anna, Rapunzel, Astrid, và Merida đang xúm xít lại xung quanh anh và nhìn anh đầy mừng rỡ- ờ thì, cũng không thực sự là mừng rỡ. Không phải tất cả đều mừng. Merida và Astrid trông vừa nhẹ nhõm, lại vừa tức giận.
Còn Elsa… Trông cô có vẻ như đã không ngủ nhiều ngày rồi. Quầng thâm xuất hiện bên dưới cặp mắt thông minh kia và mái tóc chưa hề được chải chuốt, nhưng Jack cam đoan rằng nhìn cô vẫn rất hoàn hảo. Trời ạ, chẳng cần cố gắng gì nhiều, cô ấy vẫn quá hoàn hảo. Anh cứ nghĩ miên man hết cả, Jack biết, và đôi mắt anh lại nhắm lại rồi, nhưng sự chú ý của anh bị lôi tuột trở lại khi bị ai đó giáng thẳng một cú đấm vào bụng, miếng vải ấm trên trán anh tuột xuống.
“Cú đó là vì đã làm bọn này sợ!” Astrid hét vào mặt anh, nhưng rồi cô cúi xuống và đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ, điều mà Astrid lẽ ra sẽ chẳng bao giờ làm, có lẽ là trừ khi ở với Hiccup ra. “Còn đây là vì… mọi thứ còn lại.”
“Nhưng cậu vẫn là một thằng đần, chàng trai ạ,” Merida xen vào, nhưng nước mắt vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt khiến cô phải lắc đầu để chúng bay hết đi. “Tự dưng lại làm chính mình phải nằm liệt giường.”
“Tôi cũng rất vui vì được gặp lại mọi người.” Jack thì thào, anh còn chẳng thể nhận ra giọng mình, môi anh nứt nẻ và khô tới mức anh thậm chí không thể tự liếm môi.
“Ôi, bọn tớ cứ nghĩ cậu chết rồi, hoặc là đang hôn mê, hoặc là-” Rapunzel khua tay loạn xạ, nhìn cô như thể sắp khóc vậy, nhưng thay vì khóc, cô đưa cho anh một cốc nước và mấy viên thuốc nhỏ. “Cậu nên uống chút thuốc đi.”
“Khồng.” Jack mấp máy môi.
“Hai nàng này tưởng cậu đang hôn mê, nên cứ cố đánh thức cậu dậy,” Merida đảo mắt.
“Thế nên mới hát à?” Jack cười, rồi lại khép mắt lại, ngay cả khi Rapunzel nhẹ nhàng đẩy Elsa qua một bên và nâng cằm anh lên, cố gắng rót nước xuống cổ họng anh.
“Rapunzel nói rằng những âm thanh quen thuộc có thể đánh thức người ta,” Anna thanh minh, nhưng vẫn mỉm cười.
“Thật ra là giống như đang nhắc tôi rằng tại sao mình hôn mê hơn,” Jack đùa, hai cô gái vờ tỏ ra bị tổn thương vài giây rồi lại vui cười trở lại ngay sau đó.
Elsa vẫn chưa nói câu nào từ đầu tới giờ, dù cô vẫn đang nằm trên ngực anh, đôi chân thả xuống khỏi giường thành một góc kì quặc, và chỉ chăm chăm nhìn anh bằng đôi mắt mệt mỏi như đang chờ đợi điều gì.
“Tớ để thuốc của cậu ở đây nhé.” Rapunzel nói, rồi mỉm cười, đặt thuốc lên cạnh giường Jack, và anh chỉ gật nhẹ đầu để cho cô bạn biết mình đã nghe rõ, ánh mắt vẫn không rời khỏi Elsa.
“Anh đã có thể chết đấy,” Cuối cùng Elsa cũng lên tiếng, bằng giọng nghẹn ngào. Như thể lúc này cô và Jack là hai người duy nhất còn lại trong phòng, còn những người khác đã rời đi cả, Elsa nâng cằm mình lên giống như đang thưởng ngoạn một điều gì đó, đôi mắt cô trở nên long lanh khi nhìn tới đôi môi Jack, rồi cô hôn anh.
Cô hôn anh giống như khi cả hai chỉ có một mình, theo cái cách mà họ vẫn hôn khi một trong hai người cảm thấy tồi tệ; bằng cách dành thời gian truyền tâm hồn mình vào mỗi chuyển động âu yếm khi môi quyện môi. Cả hai gần như không còn nghe thấy tiếng ho của Rapunzel, tiếng than “khiếp quá” của Merida, hay tiếng kêu hớn hở của Anna rằng “biết ngay mà” nữa.
Cứ như vậy, bí mật đã được bật mí.
Ngày 11 tháng 12
Jack đang ngồi với Hiccup, còn Astrid ngồi cạnh Merida, bốn người đều đang ngả ngớn trên chiếc sofa.
“Nói gì đi chứ,” Jack nói với họ, vì không khí đang yên lặng quá. “Tôi biết là các cậu đang nghĩ về chuyện hôm qua.”
“Cậu đã suýt chết.” Hiccup nói, nhưng giọng Astrid liền lấn át cậu.
“Cậu và Elsa.”
“Thật vui khi nghe được chuyện em ưu tiên hơn cả đấy.” Hiccup châm chọc, và Astrid tặng cho cậu một nhát cấu vào cánh tay.
“Cả hai đều đúng,” Jack nói, rồi anh nhe răng cười.
“Không vui đâu!” Hiccup kêu lên, lần này là Merida đồng thanh với cậu.
“Cô ấy nên có mắt nhìn người hơn chứ.”
“Hơn nữa, mọi người đều biết cả rồi mà,” Hiccup thở dài. “Cậu ấy và Elsa biểu hiện khá là rõ ràng.”
“Gì? Em có biết gì đâu?” Astrid nói.
“Cậu thì biết gì đâu, nên cũng không khó tin lắm.” Jack nói, và câu đó mang về cho anh một ánh nhìn sắc lẻm hứa hẹn sự chết chóc.
“Cô ấy đâu có trò chuyện với ai ngoài cậu ta,” Hiccup giải thích, và Astrid lại cấu tay bạn trai mình, rõ ràng là cô không vui khi bị chỉ ra mình đã ngốc thế nào.
“Họ còn ngủ chung phòng nữa,” Merida nói, và bị Astrid cho ăn cấu tiếp.
“Gì cơ?” Tới lượt Hiccup ngơ ngác. “Tớ không biết vụ đó đấy.”
“Thế hai người đã làm t-” Hiccup vội bịt tay vào miệng Astrid trước khi cô nói được hết câu.
“Dù em định nói cái gì thì anh dám cá là đều cực bất lịch sự và kinh tởm.” Hiccup phê bình bạn gái. Astrid cau mày và nói gì đó, giọng cô bị bàn tay cậu kìm lại, nhưng rõ ràng là cậu có thể hiểu cô nói gì, vì sau đó mặt cậu nhăn t lại. “Ôi đau.”
“Nói thế đủ rồi,” Merida đảo mắt, “Mối quan hệ giữa cậu và Elsa thật quá là kỳ quặc đối với tôi. Nhưng thật sự khá dễ nhận ra.”
“Vậy, mọi người ai cũng biết à?” Jack hỏi.
“Rapunzel và Anna biết này,” Astrid cuối cùng cũng lấy được tay Hiccup ra khỏi miệng, nhưng có vẻ như cô nàng đã phải chật vật lắm mới thành công, vì Hiccup đang lẳng lặng băng lại chiếc móng tay chảy máu. “Kristoff rõ ràng là chẳng quan tâm. Flynn thì sẽ chẳng để ý cái gì đâu nếu sự thật không đập thẳng vào mặt hắn, còn Toothless, hừm, hắn nào có làm gì ngoài việc dính lấy Merida đâu.”
“Anh ấy không có như thế!” Mặt Merida đã đỏ ngang màu tóc cô rồi.
“Có đấy, có lần tớ bước vào phòng hai người, và hắn-”
“Xin em, làm ơn đừng có nói hết câu,” Hiccup nài nỉ, và Astrid phá lên cười, trong khi Merida lại tỏ ra xấu hổ và lườm Jack cháy mắt khi anh hùa vào cùng cười với Astrid.
“Thật đáng mừng khi tôi không còn là chủ đề bàn tán ở đây nữa đấy,” Jack nói. Merida thè lưỡi về phía Jack, lần này thì đến Hiccup cũng phải bật cười và vào hùa theo Astrid với Jack.
Ngày 12 tháng 12
Jack bước chân vào căn phòng chung với Elsa ở ngôi nhà mới nhất, nhưng thay vì ở trên đệm, cô đang ngồi tựa lưng vào tường, đầu gối thu lại trước ngực, và tựa cằm lên đó. Cô không hề quay đầu lại khi anh bước vào, mà chỉ chăm chăm nhìn về phía trước.
“Sao anh lại bước lên đoạn băng mỏng đó cơ chứ?”
Câu hỏi ấy khiến đầu Jack quay mòng mòng. Ngay cả trước khi bước vào sân băng, mắt và trí óc anh đều đã đưa ra những tín hiệu khác thường rồi. Anh nhìn thấy những thứ không có thật, và anh còn tưởng tượng ra Elsa đang gặp nguy hiểm nữa, nhưng anh lại không biết những kí ức tồi tệ đó từ đâu mà ra.
“Anh đã rất lo cho em,” Jack cộc cằn nói thay cho câu trả lời.
“Em đâu có gặp nguy hiểm đâu,” Lúc này Elsa mới quay đầu lại, đối mặt với Jack, đôi mắt cô mở lớn, ánh lên tia giận dữ. Tuy nhiên, nó biến mất gần như ngay lập tức, và nét mặt cô dịu đi. “Em tưởng- Em đã nghĩ-” Khuôn mặt cô bị vùi vào hai cánh tay, và từ cổ họng cô phát ra những tiếng nức nở khe khẽ.
Jack hiểu điều cô muốn nói ra là gì, anh khom mình xuống ngang với cô, giống như một ông bố đang an ủi cô con gái nhỏ, và đặt một tay lên vai cô.
“Anh biết,” anh dịu dàng nói, và Elsa ngẩng mặt lên, rồi cô buông ra hai đầu gối, kéo Jack về phía mình, quàng tay qua cổ anh và lôi anh xuống khiến cho lồng ngực anh đập vào ngực cô bằng một lực mạnh không tường, rồi đôi môi họ quyện chặt lấy nhau. Tấm lưng Elsa ngả xuống sàn nhà và hai cánh tay Jack như tạo thành một chiếc lồng giam lấy cô ở bên trong, hai khuỷu tay giữ cho anh khỏi đè lên người cô, còn đầu gối anh thì xen vào giữa đôi chân dài mảnh khảnh kia.
Elsa luồn những ngón tay vào mái tóc anh, móng tay cô cào nhẹ vào da đầu anh, bạo dạn ngậm lấy môi dưới của anh và cắn. Jack cũng muốn chạm vào cô, nhưng lần này anh để cho Elsa chủ động trong nụ hôn của hai người. Hai tay Elsa trườn xuống lưng anh, và Jack cuối cùng cũng không chịu nổi mà phải tóm lấy chúng và cố định tại hai bên sườn cô, anh vòng tay ôm chặt lấy Elsa, rồi đôi môi anh di chuyển tới cạnh mặt cô, đặt những nụ hôn nhỏ lên tai, má và mũi.
Elsa cho phép anh, và cũng không ngăn anh lại khi khuôn miệng ấm và ẩm ướt ấy rời xuống phía dưới rồi ngậm lấy cần cổ cô, rùng mình, nhưng cô cong người lên để anh biết rằng cô thích nó. Elsa để cho môi anh di chuyển xuống tới xương quai xanh, ngón cô vẽ nên những vòng tròn tại lưng anh, và họ nằm bên nhau, trên nền nhà lạnh băng, cùng tận hưởng niềm hạnh phúc dường như vô tận.
Ngày 15 tháng 12
“Cậu có thấy phấn khích không?” Anna hỏi Rapunzel khi cô và Jack đang rửa bát, Anna nhảy chồm lên hai người họ với một nụ cười rạng rỡ trên mặt. “Mười ngày nữa là tới Giáng Sinh rồi!”
Trước hết, thế quái nào mà cô ta vẫn chưa mất khái niệm thời gian thế?
“Hay đấy,” Jack nói.
“Thật á?” Rapunzel át luôn cả giọng anh.
“Tụi mình nên làm gì đó đi,” Anna gợi ý. “Thiệp Giáng Sinh đi. Rõ ràng là ta không thể tặng quà hay nướng bánh quy được rồi.”
“Manh mối đầu tiên của ngài là gì thế, Sherlock?” Jack cười khẩy, và lãnh ngay một cùi chỏ của Rapunzel ra lệnh cho anh giữ im lặng.
“Nghe vui đấy!” Rapunzel nói. “Biết đâu ta còn có thể có một cây thông Giáng Sinh!”
Cô hẳn đã quên mất là những cái cây quái quỷ duy nhất còn sót lại thì đều hoặc là chết khô hoặc chỉ còn là những cành củi gẫy.
“Đúng đấy!” Anna hân hoan reo lên.
“Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ rằng tôi là người duy nhất ở đây không bị điên,” Jack lên tiếng.
“Người duy nhất ấy cũng chẳng phải anh đâu,” một giọng nói mới tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, và Elsa ngồi xuống ở chiếc bàn gần đó.
“Em không hợp nói câu ấy đâu,” Jack phản công.
“Em tỉnh táo hơn anh đấy,” Elsa đáp lại đầy tự tin.
“Hai người họ có đáng yêu không cơ chứ?” Anna hỏi Rapunzel, cô ngay lập tức liền gật đầu.
“Im đi,” Jack tạt nước xà phòng vào hai cô nàng, nhưng anh lại nhìn Elsa và nháy mắt với cô.
Elsa bật cười vui vẻ.
Ngày 20 tháng 12
Anna và Rapunzel, bằng cách nào đó, đã tha được một cái cây về nhà. Jack được biết rằng Kristoff và Flynn là người đã đốn nó xuống và kéo vào đây, và giờ thì hai cô nàng kia đang nhốn nháo cả lên để tìm những thứ như khăn quàng, đồ bạc, bất cứ thứ gì trông đẹp mắt để treo lên những cành cây mục rữa, yếu ớt kia.
“Cái. M*. Gì. Đây,” Astrid nhả ra từng chữ một khi cô cùng Hiccup quay trở lại từ chuyến đi dạo, và cả hai dừng bước để nhìn cái cây.
“Đến đây giúp một tay đi, Astrid!” Rapunzel vui vẻ gọi. “Cậu nữa, Hic!”
“Ờ-” Hiccup đơ người.
“Xin lỗi, tôi vào nhầm nhà,” Astrid thẳng thừng tuyên bố.
Merida và Toothless cũng có phản ứng tương tự khi họ vào nhà cùng với một thùng nước.
“Cái-?” Merida quay sang nhìn Jack như thể đang đổ lỗi cho anh vậy, còn Jack chỉ nhún vai.
“Đây là cái cây tốt nhất bọn tôi tìm được rồi,” Flynn cũng nhún vai.
“Tôi không có hỏi cái đó, Rider. Tại sao lại có cây ở đây cơ chứ?” Merida hỏi.
“Giáng Sinh mà,” Kristoff nói, cứ như là nói thế thì sẽ giải quyết được mọi vấn đề vậy.
“Hay,” Toothless lên tiếng, và Merida liền ném cho gã một ánh nhìn ám chỉ gã nên cảm thấy kỳ quặc giống cô mới đúng.
“Muốn giúp trang trí nó không?” Rapunzel ném một cái khăn quàng màu hồng về phía Merida và Toothless.
Merida nhìn nó rơi xuống với biểu cảm kinh tởm.
Còn Toothless thì lại đỡ lấy nó.
“Xấu tính quá,” Jack nhìn Merida cười đểu, và thế là cô nàng thè lưỡi ra, rồi kéo Toothless đi.
“Anh sẽ giúp, đúng không, Flynn?” Rapunzel mỉm cười. Tất nhiên là hắn sẽ giúp, ai chẳng biết là hắn mê mệt cô ấy rồi.
“Ừa,” Flynn mỉm cười đáp lại đầy quyến rũ. “Tôi luôn có mắt thẩm mỹ-”
“Rõ ràng là anh không có, nhìn lại cái mặt anh đi,” Astrid bắt bẻ, nhưng cô vẫn giúp Anna chăng một vài cái vòng cổ bám đầy bụi lên cây.
“Cô làm tôi tổn thương đấy, Hofferson.”
“Thôi đừng cãi nhau nào,” Hiccup dõng dạc, luôn rất lý trí, và cậu cũng đang giúp Kristoff trang trí mấy cành cây với vài thỏi son cũ.
Thế nên Jack cũng đành nhặt lấy một cái khăn và đặt lên cây, bởi vì, dù sao thì, cũng sắp Giáng Sinh rồi mà.
(Coming soon)






Comments