Chap 2: Sống sót thoát được ra ngoài, với những vết sẹo tôi không thể nào quên
- Min
- Nov 4, 2017
- 20 min read
Cảnh báo: Chap này có chút nội dung liên quan đến tình yêu đồng giới giữa hai nhân vật trong fic. Nếu bạn nào không thích có thể skip. Nếu bạn đã đọc, xin đừng than phiền ^^
Ngày 3 tháng 3
“Tại sao cứ ba giờ Elsa lại luôn tự nhốt mình trong phòng thế?” Rapunzel tò mò hỏi vào một ngày nọ, khi cô và Anna đang rửa bát bằng số nước mang về từ một con sông cách đây khá xa. Việc lọc sạch nước mất rất nhiều thời gian, nên cô và Anna đang sử dụng nó hết sức cẩn thận.
Jack đã đề nghị được giúp đỡ họ, nhưng vì anh và Flynn là người đã vất vả bê về nhà mấy ga-lông nước lận, nên Rapunzel đã bảo anh cứ việc ngồi xuống nghỉ ngơi với một nụ cười trên môi. Và giờ thì anh đang ngồi nghỉ trên một chiếc ghế bành rách mà có cảm giác giống như một đống gạch được bọc bởi vải nỉ hơn.
Anna nhúng một chiếc đĩa thiếc xuống nước và suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi, và rồi cô cuối cùng cũng trả lời, những từ ngữ được nói ra có vẻ ngập ngừng. “Chị Elsa đã phải trải qua rất nhiều chuyện.”
“Ý cậu là sao?” Rapunzel kì cọ chiếc đĩa bằng những ngón tay, đôi chân mày nhíu lại vì căng thẳng. Jack vô thức thấy chính mình đang lắng nghe họ nói chuyện, anh ngẩng đầu lên khỏi nơi vừa mới ngả xuống một chút.
“Ý tớ là-” Anna lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận. “Chị Elsa đã phải chứng kiến cảnh bố mẹ chúng tớ bị giết hại. Tớ chỉ biết có vậy. Tớ đoán là chị ấy đã tự đổ hết lỗi lầm lên bản thân hay gì đó tương tự như vậy.”
“Tớ rất tiếc,” Rapunzel nói nhỏ, và Jack biết cô cũng đang nhớ tới người mẹ đã mất của chính mình.
“Ổn mà,” Rõ ràng là Anna đang nói dối, vì giọng cô đang run. “Đã vài tháng trôi qua. Tớ cũng nguôi ngoai rồi.”
Jack bỗng có cảm giác mình đang xen vào chuyện riêng tư gì đó khi Rapunzel ôm lấy Anna và thì thầm những lời an ủi vào tai cô ấy. Vậy nên anh lại ngả đầu xuống và cố tưởng tượng rằng cái ghế thật sự đủ mềm mại để anh có thể ngả lưng nghỉ ngơi.
“Vậy cậu và Elsa đã gặp những thành viên còn lại như thế nào?” Rapunzel hỏi, và Jack lại ngóc đầu lên.
Anna và Rapunzel vẫn đang rửa bát, tiếng nước nghe thật ồn ào cho đến khi Anna trả lời.
“À thì, chúng tớ tìm thấy Kristoff và Flynn đi cùng nhau,” Anna nói. “Hai anh ấy đang đi tìm con chó của Kristoff thì phải, tớ nghĩ thế. Họ nhập nhóm với chúng tớ vì chị Elsa cứ khăng khăng rằng tất cả ở cùng nhau sẽ an toàn hơn. Và rồi chúng tớ tìm thấy Astrid một mình, bị nhốt trong tủ quần áo của một ngôi nhà, và cậu ấy cũng nhập hội luôn.”
“Vậy Elsa bắt đầu bị suy sụp rồi nhốt mình trong phòng từ lúc nào thế?” Rapunzel hỏi, chuyển sang chủ đề mới.
“Ý cậu là, lần mà các cậu đến ấy à?” Anna xác định lại trước khi kể. “Chị ấy đã cực kì hoảng loạn. Trong căn nhà mà chúng ta ở lúc trước từng có một cái xác. Kristoff đã vứt đi rồi, anh ấy ném nó xuống một con mương, nhưng chị Elsa cứ ôm lấy chính mình và không ngừng khóc, nói rằng chị đã thấy mẹ chúng tớ nằm đó. Sau đó thì chị tự nhốt mình trong phòng và mãi không chịu ra ngoài.”
Jack khịt mũi trước sự yếu đuối của Elsa, nhưng rồi lại tỏ ra nghiêm túc hơn vì cô ấy cũng chỉ là một cô gái đang nhớ cha mẹ mình mà thôi. Vì thế, anh lại thả mình xuống ghế.
“Và cậu ấy là nhóm trưởng sao?” Rapunzel nhẹ nhàng hỏi.
“Ừ- chị ấy là người đã liên kết chúng tớ lại nên- ” Anna nhún vai. “Chị tớ là một nhóm trưởng tốt, nhưng mà bướng bỉnh chết đi được.”
“Cũng đúng nhỉ,” Rapunzel nói, và có vẻ như cô cuối cùng cũng để ý tới sự hiện diện của Jack. “Jack, cậu ổn chứ?”
Jack bỗng nhận ra mình đang vò chặt tấm nỉ trên chiếc ghế trong bàn tay trước sự xúc động mà thậm chí còn không phải của anh.
“Ừ,” Jack thả lỏng nắm tay và nằm thụp xuống. “Ổn cả.”
Anna ho vài cái để phá đi bầu không khí lạ lùng rồi cô và Rapunzel lại tiếp tục rửa bát đĩa.
Ngày 30 tháng 3
Cả nhóm đã quyết định đốt lửa trại. Và “cả nhóm” ở đây nghĩa là chỉ có Rapunzel và Anna thôi, hai cô đã nghĩ ra cái ý tưởng ngu ngốc là đợi tới khi trời tối để đốt mấy thùng giấy và củi lên, rồi mong đợi rằng cả nhóm sẽ cùng quây quần xung quanh đó và hát hò.
Không cần nói cũng biết, chẳng có nhiều người hát đâu.
Astrid ngồi cạnh Merida, trong khi Hiccup ngồi cạnh Merida ở phía bên kia, lo lắng đến toát cả mồ hôi vì Astrid cứ ngả về phía cậu để bắt chuyện.
Anna cùng Rapunzel hát lạc hết cả tông một vài bài hát cũ, và Kristoff ngồi bên Anna, mỉm cười khi cô thúc nhẹ vào anh để nhắc anh hát cùng. Vì Flynn đang ngồi cạnh Rapunzel nên Rapunzel cũng mời anh hát cùng họ.
“Xin lỗi mọi người, nhưng tôi không hát đâu.” Flynn cười hết sức chảnh chọe, tới mức Astrid phải đẩy anh một cái thật mạnh. “Được rồi, được rồi!”
Cùng với ba người kia, anh ta gào rú những lời hát vui vẻ khiến Rapunzel phải bật cười, rồi cô tựa đầu lên vai anh.
Jack quan sát cảnh hội hè từ một khoảng cách an toàn, đảm bảo rằng hơi nóng không thể chạm tới được anh. Nền đất nơi anh đang ngồi mát lạnh và ẩm ướt, và anh thích như vậy.
Ai đó vừa ngồi xuống cạnh anh, và Jack phải tự cắn lưỡi mình vì người đó không phải ai khác ngoài cô nàng trưởng nhóm.
“Sao anh không ngồi cùng chỗ lửa trại?” Elsa hỏi, và vuốt phẳng chiếc váy màu xanh da trời sáng màu cô đang mặc, nhưng rõ ràng lại chẳng quan tâm liệu nó có bị dính bẩn hay không vì cô đang duỗi thẳng chân ngồi trên lớp cỏ nâu.
“Tôi cũng có thể hỏi cô câu ấy,” Jack đáp lại.
“Tôi ghét hơi nóng,” Elsa nói. “Dù sao tôi cũng quen với cái lạnh rồi.”
“Tôi thích lạnh hơn,” Jack đồng ý, và câu nói này có cảm giác sai lắm. Nói chuyện với Elsa là đã đủ tệ rồi. Mà anh lại còn đồng tình với cô nữa chứ.
“Ừ,” Elsa nói, co chân lại trước ngực, và ôm lấy đầu gối như thể cô đang lạnh vậy, nhưng cô thậm chí còn chẳng hề nổi da gà trên làn da nơi cánh tay không được che đậy.
Jack ngồi lặng thinh, không đáp lại.
“Hôm nay trăng tròn kìa,” Elsa chuyển sự chú ý lên bầu trời, nhưng Jack lại chỉ ném cho cô ánh nhìn cảnh giác.
“Đúng vậy,” anh nói. “Bởi vì rõ là tôi bị mù và cần cô phải miêu tả rõ ra.”
“Anh lúc nào cũng thích mỉa mai như thế à, hay là do tôi may mắn đây?” Elsa tặng Jack một nụ cười hiếm hoi, khiến cho cô nhìn có-vẻ-được, không cứng nhắc như Jack nghĩ.
“Đừng có tự tâng bốc mình, cưng à,” Jack đáp trả, và Elsa gục đầu xuống, bật ra một tiếng cười nhỏ, rồi vùi mặt vào hai cánh tay.
“Thường thì tôi thích ở một mình,” Elsa nói khẽ khàng, gần như là tự nói với chính mình, và Jack chợt nhớ ra rằng anh lẽ ra nên ghét bỏ cô - cô gái hay than phiền, yếu đuối và không thể ra khỏi phòng mình vào mỗi buổi chiều này.
“Vậy cô ở một mình đi,” Jack đứng dậy và phủi bụi khỏi quần. “Tôi đi ngủ sớm đây.”
Elsa nhìn theo anh rời đi.
Ngày 26 tháng 3
“Cậu có định đi tắm không đây?” Merida lười biếng dựa vào khung cửa phòng Jack ở ngôi nhà mới nhất, căn phòng có lẽ từng thuộc về một bé trai vì nó có những hình dán xe hơi và tàu lửa đã bạc màu và bong tróc dần.
Jack đang nằm trên một tấm đệm không được sạch sẽ lắm, trong bộ quần áo quá mức thùng thình, và còn chưa tắm rửa ba ngày rồi nên anh cũng nghĩ giờ là lúc anh cần phải tắm.
“Cậu đang ám chỉ cái gì thế, Mer?” Jack hỏi, và nhìn lên trần nhà với một nụ cười.
“Tôi đang nói tên bốc mùi là cậu đấy, Frost. Giờ thì đi tắm ngay!” Merida xua tay đuổi anh khỏi phòng. “Nước tắm ở trong thùng ở dưới tầng. Còn xà phòng thì ở đâu đó trong phòng khách ấy.”
“Cậu luôn biết cách quyến rũ một anh chàng nhỉ,” Jack châm chọc, nhưng anh vẫn bò xuống khỏi chiếc giường tạm thời của mình để tuân theo yêu cầu của cô. “Thôi được rồi. Còn Rapunzel và Hic đâu?”
“Hiccup vẫn đang ngủ còn Rapunzel thì đang ở cùng gã Flynn đó,” Merida đảo mắt. “Hắn tán tỉnh cậu ấy mãi thôi, và cậu ta thật ngu ngốc khi đi thích lại hắn.”
“Cảm ơn về đống tin lá cải,” Jack nói, và lướt qua Merida đang đứng ở cửa, không quên vò rối tung mái tóc đỏ xoăn tít của cô nàng người Scotland, khiến cho cô phải nhăn nhó đập mạnh vào lưng anh.
Hẳn là mấy ga-lông nước mà Kristoff và Hiccup đã mang về đêm hôm trước đang được trữ trong cái thùng mà họ tìm được giữa đống đồ đạc trong nhà. Nó bị nứt, nhưng với vài miếng băng dính ống nước được Hiccup sử dụng một cách thông minh, chiếc thùng lại có thể sử dụng được tốt. Jack tìm thấy một miếng xà phòng ướt mà chắc hẳn là ai đó đã dùng trước anh và rồi bắt đầu cởi ra chiếc áo quá khổ đang mặc trên người.
“Ồ, là anh à.”
“Cái quái gì?” Jack vội xoay người lại, anh đối mặt với Elsa, người đang ngồi trên ghế bành, với đôi chân trần vắt qua nhau.
“Anh đang làm gì ở đây?” Elsa hỏi, giọng nói không hề thân thiện và chắc chắn là cũng chẳng tử tế gì.
“Cô đang làm gì ở đây?” Jack đáp trả.
“Tôi muốn ở một mình,” Elsa cáu.
“Thế thì đi chỗ khác đi, chỗ nào mà không có cái bồn tắm ấy!” Jack nhận ra mình đang trở nên khó chịu vì thứ gì đó mà anh chẳng thể hiểu nổi.
“Không,” Elsa nói, đây có vẻ như là tất cả vốn vựng mà cô ta có thì phải.
“Đi mà tự nhốt mình vào trong phòng đi! Chẳng phải sắp ba giờ rồi à?” Jack quát lớn, và môi Elsa khép lại.
“Ai đã nói anh nghe chuyện đó?” cô hỏi, giọng nói trầm xuống và nghe thật nguy hiểm. Nhưng Jack không trả lời. Đôi mắt xanh của cô nheo lại đầy chán ghét.
“Chẳng ai cả,” Jack nói dối một cách vụng về.
“Tôi biết mà?” Elsa nói, quay lưng chuẩn bị bỏ đi.
“Cái gì- ?” Jack không chắc những lời cô vừa nói nghĩa là gì.
“Tôi không cần sự thương hại của anh!” Elsa quay phắt người lại và hét lên, bàn tay cô siết chặt lại, và Jack nổi điên lên bởi anh còn chẳng nghĩ tới việc thương hại cô nữa.
“Ồ, đoán xem, thưa bệ hạ?!” Jack cũng gào theo bóng hình Elsa đang đi khỏi. “Ngay từ đầu cô đã chẳng có được sự thương hại của tôi rồi!”
Một tiếng sập cửa cho anh biết rằng cô đã lại khóa mình trong phòng.
Ngày 8 tháng 4
“Chúng ta sẽ đi do thám tình hình,” Kristoff nói, anh gác khẩu súng trường lên vai và chuẩn bị một chiếc túi.
Anh nói điều này với Jack và Rapunzel, người đang ngủ gà gật trên chiếc ghế bành sau trò chơi I spy nhàm chán được đề xướng bởi Rapunzel và Jack đã phải chơi một cách miễn cưỡng.
“Tớ đi với,” Rapunzel dụi dụi mắt và ngồi thẳng dậy, vì là bác sĩ, cô nghĩ rằng mình cần phải đi cùng mọi người trong mọi cuộc do thám.
“Không, cậu không được đi,” Jack nhíu mày nhìn thành viên mà anh vẫn luôn quan tâm như em gái, anh không muốn cô bị thương.
“Jack, cậu cũng có thể đi mà,” Rapunzel nói như thể là điều đó sẽ khiến anh thấy khá hơn vậy.
“Không, anh ta không thể đi,” Elsa bước vào phòng, cô đã chuẩn bị súng và nhu yếu phẩm đầy đủ hệt như Jack. “Rapunzel, cậu đi cùng Flynn, Kristoff, cậu đi cùng Merida. Chỉ có năm chúng ta đi thôi.”
“Nghe tôi nói đây này, Rapunzel sẽ không đi.” Jack kiên quyết.
“Có, cậu ấy sẽ đi,” Elsa nói lại.
“Jack, tớ sẽ đi.” và Rapunzel cũng hùa theo Elsa.
“Rapunzel, cậu không thể đi được.” Jack chuyển sự chú ý sang cô bạn.
Flynn và Merida bước vào phòng, cả hai đã trang bị đầy đủ và còn mang thêm cả đồ cho Rapunzel.
“Em yêu!” Merida giơ lên quần áo và vũ khí của Rapunzel. “Thay đồ đi. Chúng tớ cần cậu.”
Rapunzel ném cho Jack một ánh nhìn xin lỗi và theo Merida rời đi, nhưng Jack không giận cô. Không hề, mà anh gần như là đang giết chết cô trưởng nhóm bằng ánh nhìn của mình, nếu anh có thể, vậy nhưng Elsa chỉ đáp trả lại anh một ánh mắt bình thản.
Ngày 9 tháng 4
Jack đang cố gắng tìm một chỗ cho riêng mình nên anh quyết định ngồi ở trong bếp.
Tất nhiên, vì anh muốn ở một mình, nên họ sẽ chẳng để anh ở một mình.
“Thật khác thường khi mà chị Elsa không có ở đây,” Anna ngồi cạnh anh. “Nhỉ?”
Mọi thứ yên bình hơn nhiều khi không có Elsa ở đây, Jack nghĩ, nhưng anh lại nói khác, “Tất nhiên rồi.” Sao cô ta không đi đi nhỉ?
“Thật lạ khi mà em lại nhớ chị ấy,” Anna thừa nhận, và nhìn sang Jack. “Chị ấy luôn xa lánh em. Mỗi lần em cố gắng nói chuyện với chị ấy, chị ấy đều gạt đi cả. Chị chẳng nói chuyện với ai bao giờ, trừ khi là để ra lệnh cho họ - ừm thì, chỉ trừ anh ra mà thôi.”
“Tôi sao?” Jack ngạc nhiên.
“Anh khiến chị ấy nhớ tới chính mình,” Anna nói, cứ như là chuyện đó ai cũng có thể nhận ra vậy. “Nhìn hai người còn giống hệt nhau ấy.”
Trông giống nhau à. Nếu có thể, Jack sẽ nói rằng Elsa đã bắt chước cả màu tóc trắng, đôi mắt xanh, và làn da trắng tái của anh. Tuy nhiên, đó không phải sự thật, cả hai người đều đã sở hữu ngoại hình đó từ rất lâu trước khi gặp nhau rồi.
“Không đâu, chúng tôi không giống nhau,” Jack nói, anh muốn phủ nhận việc mình và mụ phù thủy đó có bất cứ điểm tương đồng nào.
“Có mà,” Anna tiếp tục nói. “Rapunzel kể với em rồi. Cậu ấy nói rằng anh đã phải chịu cô độc rất lâu rồi. Và Elsa cũng thế. Chị ấy lạnh lùng, xa cách, nhưng thực ra rất vui tính nếu anh thử tìm hiểu.
“Tôi không có vui tính,” Jack cáu kỉnh.
“Rapunzel bảo em là anh từng rất vui tính. Trước khi mọi chuyện xảy ra.” Anna khẽ giọng nói.
“Ừ, thế thì cậu ấy sai rồi.” Jack nói.
“Em nghĩ chị Elsa muốn làm bạn với anh,” Anna nói. “Chị ấy chưa từng có một người bạn thật sự. Kể cả em cũng không phải.”
“Tôi thì chẳng muốn làm bạn với cô ta đâu,” rồi Jack đứng dậy. “Hãy để tôi yên đi.”
Anh bỏ lại Anna một mình trong bếp.
Ngày 11 tháng 4
Họ đều quay trở về an toàn, tất nhiên rồi, và cùng với nhiều đồ dự trữ mới. Rồi thì Elsa nhất quyết rằng tất cả cần phải chuyển tới một ngôi nhà an toàn mới, vì lũ zombie có thể bắt kịp họ bất cứ lúc nào.
Jack ngồi đóng gói túi đồ đạc ít ỏi đầy cay cú.
Ngày 28 tháng 4
Hiccup đang ngồi cạnh Jack trên cái giường họ phải nằm chung ở ngôi nhà mới, họ đã ở nơi này được vài tuần rồi.
“Tôi nghĩ là tôi thích Astrid,” Hiccup thừa nhận. Chuyện này, Jack đã đoán trước được rồi.
“Tốt cho cậu rồi,” Jack đáp lời. “Cậu ta còn đáng sợ hơn cả Merida. Tôi nghĩ cậu đã tìm được cho mình một nhà vô địch thật sự rồi đấy.”
“Cậu có thôi làm một thằng khốn được không?” Hiccup nằm xuống giường. “Tôi nghiêm túc đấy.”
“Thì tôi cũng vậy,” Jack nằm phịch xuống cạnh Hiccup. “Cậu đã hôn cậu ta chưa?”
“Chưa,” Hiccup nói, và Jack có cảm giác cuộc đối thoại này đang trở nên quá ủy mị rồi.
“Thế thì hôn đi.”
“Tôi không thể, cậu ấy đã nói với tôi rằng cậu ấy thích Kristoff,” Hiccup thở dài.
“Đây là nơi nào cơ chứ, trường trung học à?” Jack giễu cợt.
“Tôi biết. Mà Kristoff thì lại thích Anna,” Hiccup nói.
“Tôi thực sự chẳng quan tâm đâu,” Jack nhắc nhở, và Hiccup không nói gì thêm nữa.
Ngày 5 tháng 5
“Chúc mừng ngày Cinco de Mayo,” Astrid chán nản nói với Jack trong bữa sáng tệ hại với ngô đóng hộp và cà rốt của họ. Cô ấy đang ngồi cạnh anh, và Kristoff cùng Anna đang rửa bát đĩa, trong khi Rapunzel ngồi tết tóc cho Merida và Flynn thì ngồi ngắm cô. Không thấy bóng dáng Elsa ở đâu cả.
“Tôi không biết là cậu ăn mừng ngày đó đấy,” Jack nói.
“Nào có,” Astrid đáp lại. “Tôi chỉ biết ngày đó là hôm nay. Một ngày lễ gì đó của Tây Ban Nha, tôi nghĩ thế.”
“Gì cũng được,” Jack nói. Anh bỏ vào miệng một củ cà rốt đã chẳng còn vị gì có lẽ từ nhiều năm trước rồi.
“Chúng ta cần thêm thức ăn,” Astrid nhắc. “Chắc chắn là phải thực hiện một chuyến do thám khác. Tức là đến thời khắc của ta rồi.”
“Hạnh phúc quá,” Jack nhai miếng cà rốt.
“Rapunzel thường phải đi theo, vì cậu ấy là bác sĩ.” Astrid nói.
“Cảm ơn vì đã nói tôi biết điều đó, tôi không để ý đấy,” Jack mỉa mai. Sao mọi người cứ đối xử với anh như đứa trẻ thế?
“Thế nghĩa là Elsa sẽ đưa ai đó theo cùng,” Astrid tỏ vẻ có lỗi. Và Jack đảo mắt. Ồ, cứ như là anh quan tâm đến việc Elsa - đợi đã. Astrid mà thấy có lỗi sao?
“Người đó là tôi, đúng không.” Cái mà lẽ ra là câu hỏi lại thoát ra khỏi miệng Jack dưới dạng một câu trần thuật đầy giận dữ.
Astrid im lặng một lát. “Ừ.”
“Biết ngay mà.” Jack nói.
Astrid thở hắt ra và đặt một tay lên vai Jack, giữ chặt, một hành động khá mới lạ ở cô. Nhưng Jack dễ dàng thoát ra được.
“Cậu sẽ giết được con zombie tiếp theo thôi,” Astrid nói, và Jack gần như không nghe thấy cô.
“Cậu đúng là điên nếu nghĩ rằng tôi thích đi săn zombie.” Jack cắn cảu. Astrid có thể nhìn thấu tâm can anh, dù cho vẻ ngoài rắn rỏi của cô trông không có vẻ gì là giống thế cả.
“Ừ,” cô đáp lại với giọng biết tuốt. “Rồi cậu sẽ có cơ hội thôi.”
Ngày 10 tháng 5
Jack đang ngồi trên ghế bành, quan sát Merida bật cười trước một câu bình luận đần độn nào đó của Flynn, và để mặc cho Flynn nghịch những lọn tóc xoăn đỏ quạch của cô. Ngày hôm nay, sự vui vẻ tỏa ra từ cô nàng thật khó chịu. Jack nhăn nhó.
Bỗng có tiếng đập cửa, và theo sau đó là những tiếng khóc đầy đau đớn thống khổ. Merida ngồi bật dậy, lọn tóc cô tuột xuống khỏi những ngón tay của Flynn. Cô đứng dậy ngay lập tức, và chạy tới kéo cánh cửa gỗ mở toang ra.
Nét mặt hoảng sợ của Astrid là thứ đầu tiên họ thấy. Nước mắt đang lăn dài trên má cô ấy, và lần đầu tiên, cô đang run rẩy theo một cách không tự tin chút nào.
“Tránh đường!” tiếng kêu của Rapunzel át đi tất cả những âm thanh khác, và Merida tránh vội sang một bên. Jack đứng dậy, Flynn cũng thế, và tiếng động cũng đủ để đánh thức Kristoff đang say ngủ.
Jack nhìn thấy Hiccup. Đôi mắt nhắm nghiền, bộ quần áo cậu mặc lem luốc và nhàu nát, sắc mạnh trắng bệch và còn một chân cậu - ôi Chúa ơi, chân cậu ấy. Nó được bọc lại trong chiếc áo của Rapunzel và đang chảy máu không ngừng, những giọt máu rơi rớt xuống sàn nhà. Chắc chắn là chân cậu không còn lành lặn nữa rồi, nhìn độ dài của nó thì biết. Jack thấy buồn nôn, và suýt thì anh đã nôn rồi, nhưng cú huých của Flynn đã ngăn anh lại.
Flynn bao bọc đôi bàn tay của Rapunzel trong tay mình rồi, thầm hỏi cô có bị thương không, và cô ôm chầm lấy anh, nức nở.
Jack đến lúc này mới nhận ra, rằng Hiccup đang được cõng bởi một người lạ. Gã này khá cao, làn da rám nắng, mãi tóc bù xù, khuôn mặt có sẹo, và đôi mắt màu xanh lá mạnh mẽ. Gã đặt Hiccup xuống chiếc ghế bành, và Rapunzel ngay lập tức chạy tới chăm sóc cho cậu.
Elsa bước vào sau họ. Gương mặt vô cảm, nhưng đôi mắt cô truyền tới nỗi buồn thảm trước cảnh tượng trước mặt
Jack nhận ra anh chưa từng ghét cô tới như vậy, vì đã để cho chuyện này xảy ra với Hiccup.
Ngày 13 tháng 5
Gã lạ mặt tên là Toothless. Ít nhất thì gã ta được gọi như vậy. Jack bắt gặp gã khi gã tới thăm Hiccup, vì cậu đã phải nghỉ ngơi trên giường suốt ba ngày rồi.
“Cậu ấy vẫn chưa tỉnh hẳn,” Toothless lặng lẽ nói. Jack tự hỏi liệu có phải Toothless sẽ trở thành một phần của nhóm họ. Anh thăm dò gã đàn ông một lần nữa. Gã ta thật đáng sợ và có vẻ độc địa. Và chẳng ai cho Jack một lời giải thích về việc làm thế nào mà gã lại ở đây với bọn họ. Jack khẽ gật đầu với Toothless.
Anh bước vào phòng, và thấy Hiccup đang gà gật ngủ.
“Cậu là một thằng đần,” Jack tuyên bố, rồi ngồi xuống phía chân giường. “Chuyện gì đã xảy ra thế, Hic?”
Chỉ việc cất tiếng nói thôi cũng khiến Hiccup phải nỗ lực rất nhiều, cậu yếu ớt ho khan trước khi nói. “Xung quanh căn nhà bị rải đầy mìn.”
“Và-?”
“Tôi đã kích nổ chúng khi giẫm phải một cái.” Hiccup nói. “Vụ nổ suýt chút nữa đã giết chết tôi, Rapunzel nói thế.”
“Vậy thế, ờm, con khỉ đột ở ngoài hành lang là ai thế?” Jack hất ngón tay cái về phía cánh cửa.
“Toothless đã cứu mạng tôi,” Hiccup thừa nhận, và mặt cậu đỏ bừng. “Anh ta đã cõng tôi đến chỗ Rapunzel, Astrid và Anna.”
“Và rồi hắn cõng cậu về đây luôn.” Jack đã hiểu chuyện.
“Ừ, ý tôi là, mấy cô gái không thể mang được tôi mà,” Hiccup bào chữa.
“Thế hắn ta có nhập nhóm không hay như thế nào?” Jack vươn vai.
“Không. Elsa có đề cập đến chuyện đó vì anh ta đã cứu tôi, nhưng-” Hiccup kéo dài giọng. “Anh ta nói mình là kiểu người đơn độc. Tôi đoán là anh ta sẽ chỉ ở cùng vài ngày thôi.”
“Hẳn là để chắc rằng cậu ổn cả,” Jack nói, và câu nói nghe kì quặc đến mức theo sau nó là một khoảng lặng dài.
Và rồi, “Ừ.”
Ngày 15 tháng 5
Hiccup đã tự chế cho mình một cái chân bằng kim loại, do một chân cậu đã mất. Cậu cứ khăng khăng rằng nó hoạt động rất tốt, và gạt đi sự lo lắng của cả Rapunzel lẫn Anna.
Toothless vẫn đang ở đây. Jack phải thừa nhận là gã ta không hẳn là một kẻ xấu xa. Hai người thường ngồi cùng nhau, tuy chẳng bao giờ thực sự trò chuyện, nhưng điều đó cho thấy sự tôn trọng lẫn nhau của họ.
Dù sao thì, Toothless toát ra vẻ bí ẩn nguy hiểm quyến rũ ở mọi chỗ gã tới. Kết quả là, Rapunzel và Anna nghĩ rằng gã hấp dẫn và cười khúc khích như mấy cô nữ sinh mỗi khi gã nhìn về hướng mình.
Ngay đến cả Astrid và Merida cũng phải đỏ mặt khi gã ta nói chuyện với họ, và Jack đã phải chịu thua. Người duy nhất có vẻ không bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện của gã là Elsa, mà cô thì lúc nào cũng tự khóa mình lại hoặc là lảng tránh mọi người.
Jack chung phòng với Hiccup trong nhà, nên khi anh đi ngủ, anh phải đảm bảo cửa không khóa để Hiccup có thể vào mà không gặp rắc rối gì.
Khi anh đang chuẩn bị bước vào phòng, Elsa bỗng lướt qua chỗ anh, và dường như vẻ mặt cô còn tái hơn trước, nếu điều đó là khả thi.
“Tôi xin lỗi,” là tất cả những gì cô nói khi đi qua anh, Jack hiểu rằng cô đang cố gắng sửa chữa lỗi lầm, và rằng cô đang cố gắng xin lỗi vì đã gián tiếp làm Hiccup bị mất một chân.
Jack đáp lại bằng cách đóng sầm cửa.
Ngày 16 tháng 5
“Anh ta đã hôn tôi.”
Hiccup quan sát phản ứng của Jack với khuôn mặt đỏ lựng, khi họ đang ăn bữa trưa với hoa quả đóng hộp và đậu. Chỉ có hai người họ ở đây, và có lẽ việc đó đã khiến Hiccup nói ra tâm sự của mình, Jack nhai hết miếng lê trong miệng trước khi nói.
“Cậu có nghĩ là cậu đã nói nhầm cô thành anh không?” anh cười đểu.
“Jacck,” Hiccup dài giọng. “Nếu cậu định lôi tôi ra làm trò cười-”
“Vậy là cậu đang nói với tôi là người đã hôn cậu không phải Astrid,” Jack chỉ rõ ra. “Tiếp tục đi, nói xem kẻ nào là lí do cậu không về giường vào đêm qua. Làm ơn đừng có nói với tôi rằng đó là Flynn. Tên đó tán tỉnh tất cả những cái gì có thể chuyển động đấy.”
“Không phải, là Toothless.” Hiccup thừa nhận. “Anh ta - tôi không biết nữa, chúng tôi đang nói chuyện, và rồi đột nhiên anh ta hôn tôi.”
“Cậu thích nó không?” Jack nhướn mày.
“Ờ- có?” Hiccup nói, nhưng nghe giống câu hỏi hơn. “Ý tôi là, tôi thích anh ta đấy. Nhưng tôi không nghĩ mình là - cậu biết mà.”
“Gay á?” Jack gợi ý, và Hiccup lườm anh rách mắt. “Thôi được rồi, bình tĩnh. Hai người có làm chuyện đó không đấy? Bởi vì chỉ tưởng tượng ra thôi cũng đủ kinh dị rồi.”
“Jack!” Hiccup kêu lên, và mặt cậu càng đỏ hơn. “Không - Anh ta muốn nhưng tôi đã từ chối-”
“À. Thế tức là cậu bảo hắn là cậu còn din chứ gì.” Jack gật gù. Và Hiccup đẩy bạn mình một cái đầy bạo lực.
“Cậu có định ngậm mấy lời mỉa mai đó lại không?” Hiccup nói. “Chuyện này nghiêm túc đấy. Ý tôi là, tôi thích Astrid, nhưng rồi Toothless xuất hiện và - hình như tôi thích cả hai người bọn họ rồi.”
“Vậy thì cậu là một bi rồi, anh bạn ạ.” Jack nhún vai. “Chỉ thế thôi.”
Cả hai tiếp tục ăn trong im lặng.
Ngày 20 tháng 5
Jack vẫn đang cố gắng để được ở một mình, nhưng không thành công. Bởi vì trong khi anh nghĩ rằng hốc tường của ngôi nhà mới thật thuận tiện để trốn, thì rõ là nó vẫn bị phát hiện ra bởi Merida, người lúc này đang ngồi cạnh Jack, thu đầu gối vào sát ngực.
“Tôi đã ngủ với anh ta.” Merida lặng lẽ nói, và Jack quay sang nhìn cô.
“Flynn á?” anh hỏi, chuyện này nhắc anh nhớ tới tình trạng của Hiccup. Merida nhìn anh bằng ánh mắt hãi hùng.
“Không. Toothless cơ,” cô đính chính lại. Thôi được rồi, vụ này giống vụ của Hiccup quá đấy.
“Cậu biết đấy, hắn ta và Hiccup đã ở cùng nhau vài đêm trước.” Jack nói, và anh không thể ngăn mình ngân nga câu nói đó. Merida đập mạnh đầu gối anh.
“Tôi biết chuyện đó rồi, Frost ạ!” cô nói. “Đó là lí do bọn tôi ngủ với nhau. Anh ta buồn vì Hic và tôi chỉ -” Cô gục đầu xuống đầu gối, và những lời tiếp theo cô nói ra có cảm giác như cô đang sợ hãi. “Lạy Chúa, lẽ ra tôi không nên hành động như một đứa trẻ đang dậy thì như thế!”
Jack vòng tay ôm lấy cô. “Ổn cả mà. Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi. Vả lại, Toothless đã ở đây khoảng một hoặc hơn một tuần rồi. Hắn ta sẽ sớm đi khỏi đây thôi.”
“Tôi đã quá lo lắng,” giọng Merida nghẹn lại, và Jack có thể đoán được rằng cô đang khóc. “Lo rằng sẽ chẳng ai muốn ở bên tôi- và rồi anh ta ngồi đó và-”
“Đừng lo lắng gì cả,” Jack nói, đưa khuôn mặt mình sát vào trong những lọn tóc xoăn của Merida. “Hắn ta chỉ là một thằng trai bao thôi mà.”
Tiếng cười nắc nẻ của Merida cũng khiến Jack mỉm cười.
Ngày 25 tháng 5
Astrid đã phát hiện ra chuyện giữa Hiccup và Toothless. Jack từng rất chắc chắn rằng tình cảm của Hiccup chỉ là đơn phương thôi, nhưng cứ nhìn cái cách mà Astrid gây sự với Toothless bất cứ khi nào có thể, thì Jack nhận ra rằng có lẽ Hiccup và Astrid vẫn đối xử với nhau rất ngọt ngào. Ờm- ngọt ngào thì cũng không phải từ chính xác để dùng cho họ.
Toothless rời đi vào ngày hôm ấy, và gã ta ôm Hiccup hơi bị lâu quá, nên Astrid đã phải đẩy gã ra. Tuy nhiên gã này cũng ôm Merida lâu ngang ngửa, và gã còn thì thầm gì đó vào tai cô khiến cho bản năng của một người anh trong Jack trỗi dậy.
Elsa cuối cùng cũng ra bên ngoài một cách thực sự. Cô gật đầu với Toothless đầy chuyên nghiệp. “Nếu cậu có ý định trở thành một thành viên trong nhóm thì cậu luôn được chào đón ở đây,” cô nói. Astrid nhảy dựng lên như lò xo khi nghe thấy điều này.
Jack đảo mắt khi Toothless rời đi.
Ngày 26 tháng 5
“Đó không phải lỗi của tôi,” Elsa mềm mỏng nói với Jack, và chạm những ngón tay mình lên bàn tay anh đang siết chặt lại trên bàn. “Cậu ấy đã tự ý tách nhóm.”
Jack có thể cảm thấy bàn tay còn lại của anh cũng đang cuộn thành nắm đấm. “Vậy tức là cô đang nói chính Hiccup đã tự mình dính vào rắc rối à.”
“Đã nhiều tuần trôi qua rồi! Giờ thì Hiccup thấy rất ổn!” Elsa nói. “Tại sao anh lại là người duy nhất cứ khó chịu mãi về chuyện ấy thế?”
“Bởi vì cậu ta là bạn tôi, và trái tim cậu ấy không chứa sự căm ghét đối với cô!” Jack cáu. “Nhưng tôi thì có đấy.”
Anh để mặc Elsa lại đó, chẳng hề quan tâm đến việc anh là người duy nhất cô thích trò chuyện cùng. Anh thậm chí còn chẳng muốn nhìn thẳng vào mắt cô.
Tuy vậy, những lời cô vừa nói khiến anh phải suy nghĩ. Sao anh lại là người duy nhất cứ mãi đổ lỗi cho Elsa về tai nạn của Hiccup nhỉ?
Có thể, chỉ là có thể thôi, anh cần một lí do nào đó để tiếp tục ghét bỏ cô. Bởi nếu anh không thể đi săn để hả giận, thì anh cần trút hết lên một cô gái tội nghiệp mà tội lỗi duy nhất cô mắc phải là thay thế vị trí của anh.







Comments