Chap 9
- Ác Thần
- Aug 30, 2017
- 11 min read
Một buổi sáng đẹp trời tại Arendelle
Một tia nắng ấm lách nhẹ qua cửa sổ, chiếu thẳng vào mặt Jack khiến anh từ từ mở mắt ra. Jack dụi mắt và nhìn xung quanh. Anh thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rất lớn, trong một căn phòng ấm cúng, sang trọng. Chiếc áo mũ trùm của anh đang được phơi trước lò sưởi trong phòng. Từ nhỏ đến giờ, Jack chưa bao giờ được ngủ ở một nơi như vậy. Jack chống mình ngồi dậy. Anh vẫn còn hơi choáng. Đầu anh đau như bị một vật cứng làm từ gỗ thông đập mạnh vào.
BỐP!
- UI DA!
Một cú đấm nhắm thẳng vào mặt Jack khiến anh ngã lăn xuống sàn nhà. Jack lồm cồm ngồi dậy. Trên giường, con Lucario đang cau có ngồi khoanh tay trước mặt anh.
- LEO!!! Tao tưởng mất mày rồi chứ! - Jack lao đến ôm Leo.
Nhưng Leo lại xô Jack ra. Nó tung chiếc chăn lên cao, tỏ vẻ sợ hãi và nhảy xuống khỏi giường như cách Jack đã nhảy xuống vực. Leo đang diễn lại cảnh trốn chạy của Jack vào đêm đó. Nó tức giận và lấy tay cú vào đầu Jack.
- OW! Thế mày còn cách nào khác không hả đồ cáu kỉnh? - Jack nhăn nhó nói.
Vừa lúc ấy, cửa phòng mở ra.
- Anh tỉnh rồi à? - Anna bước vào. - Tôi nghĩ chắc anh và anh bạn kia sẽ đói bụng khi tỉnh dậy nên tôi mang chút bánh và trái cây lên. Cả hai cứ tự nhiên nhé!
Leo không ngần ngại chạy đến bỏ gọn cả dĩa bánh vào miệng.
- Này! Còn tao thì sao? - Jack kêu lên.
Leo le lưỡi chế giễu Jack. Bỗng từ sau lưng Anna, Arne bước ra trước mặt Leo. Cô bé Pokémon tỏ ra không hài lòng với thái độ của nó. Leo thấy vậy, miễn cưỡng nhè phần bánh trong miệng ra đưa cho Jack. Jack rùng mình: - Thôi không sao! Mày cứ ăn đi. Tao năn nỉ đấy, Leo.
Cảnh tượng ấy khiến Anna bật cười. Jack hỏi:
- Đây là đâu vậy? Làm sao chúng tôi đến được đây?
- Đây là lâu đài Arendelle. Tôi và Kristoff phát hiện anh và con Lucario này bị bất tỉnh bên bờ suối nên đã đưa cả hai về đây - Anna trả lời Jack, rồi quay qua xoa đầu Leo - À mà nó tên Leo à? Dễ thương quá!
Leo tỏ ra rất thích cô gái này. Nhưng Arne bỗng chen vào giữa Anna và Leo. Cô bé có vẻ không thích Anna thân thiết với chú Pokémon lạ mặt. Anna nói:
- Tôi là Anna. Còn cô bé Sylveon này là Arne. Thế còn anh?
- Cô cứ gọi tôi là Jack - Jack nói rồi nhìn ra cửa sổ - Sao mọi người có vẻ bận rộn vậy?
- Mọi người đang chuẩn bị cho...THÔI CHẾT RỒI! Tôi có hẹn sáng nay! Xin lỗi nhé Jack! Tôi phải đi bây giờ. Anh đừng ra ngoài nhé, sẽ rất phiền phức nếu có người nào gặp anh. Trong cung điện không cho phép người lạ vào mà. Đi thôi Arne!
Anna và Arne vội đi ngay. Cửa phòng đóng lại. Jack quay sang nhìn Leo đang ăn bánh. Anh nhếch miệng cười và thúc vai Leo:
- Theo mày thì sao?
Leo lập tức lắc đầu. Nó biết trong đầu chàng trai này đang nghĩ gì. Jack choàng vai Leo và rủ rê:
- Thôi nào! Khó khăn lắm ta mới thoát được. Hãy đi khám phá và tận hưởng tự do đi anh bạn!
Leo đẩy tay Jack ra. Nó nhảy lên giường và giả vờ ngủ. Jack le lưỡi:
- Thôi được đồ lười biếng.Tao sẽ đi một mình!
Leo vẫn tỏ ra không quan tâm và tiếp tục ngủ. Thấy vậy, Jack vớ lấy chiếc áo quen thuộc và nhảy ra ngoài cửa sổ. Anh leo lên mái lâu đài, nhảy qua các ngôi nhà, đu qua các cành cây. Jack cảm thấy thật sảng khoái. Lúc này đây, không có bất cứ điều gì gò bó, ràng buộc anh. Anh như con chim vừa thoát ra khỏi cái lồng chật chội và đang tung bay giữa bầu trời rộng lớn. Jack đi xem mọi người chuẩn bị cho giáng sinh sắp đến, thỉnh thoảng lại trà trộn vào trong đám đông và bày trò trêu họ. Anh rủ lũ trẻ trong kinh thành dùng mứt dâu bôi lên khắp mọi nơi trong thành, ném tuyết vào mọi người và thả lũ Swanna chạy tán loạn khắp nơi. Đôi lúc anh lại "ghé qua hỏi thăm" các tiệm bánh và gây ra một số vụ trộm nhỏ khiến các chủ tiệm phải nổi cáu lên. Cả kinh thành Arendelle đã ồn ào nay lại càng ồn ào và náo loạn hơn khi có Jack xuất hiện. Những người lớn cảm thấy khó chịu, nhưng bọn trẻ lại rất vui. Rồi khi đã thấm mệt, Jack ngồi nghỉ trên mái của tòa tháp cao nhất trong kinh thành. Từ đây, anh có thể quan sát được tất cả mọi thứ. Ngồi nhắm nháp mấy cái bánh quy mình vừa mới trộm được và ngắm phong cảnh, Jack cười sung sướng:
- Tự do là đây!
Bỗng từ đằng xa, phía khu rừng phía bắc kinh thành, có một luồng ánh sáng xanh tỏa ra. Tò mò, Jack liền tới đó xem. Anh lao xuống tòa tháp, chạy trên các mái nhà và leo qua bức tường thành một cách ngoạn mục. Jack đu qua các cành cây trong rừng để đến chỗ phát ra ánh sáng. Trong rừng, Anna và Olaf đang giúp Elsa luyện tập để tạo ra một cây thông lớn bằng tuyết vào đêm giáng sinh. Anna cổ vũ:
- Cố lên chị Elsa, một lần nữa nào!
- Phù... Được rồi. - Elsa nói.
Một luồng sáng xanh lại phát ra từ tay Elsa và từng bông tuyết bắt đầu bay lên, tạo thành dòng theo tay nữ hoàng. Jack vừa đến nơi. Anh ngồi trên cành cây thông gần đó và xem chuyện gì đang xảy ra. Những bông tuyết bắt đầu kết lại với nhau, cây thông bằng tuyết dần có hình dáng rõ ràng. - Ôi tuyệt quá! - Olaf phấn khích.
- Cố lên chị Elsa! - Anna reo lên.
Eli và Arne nhảy lên vui mừng.
- Elsa? - Jack ngạc nhiên khi nghe thấy tên của cô gái trước mặt.
Anh bỗng nhớ lại hình ảnh cô công chúa nhỏ điều khiển được băng tuyết dễ thương và nhút nhát ngày nào. Cô bé đó giờ đây đã trở là một thiếu nữ xinh đẹp, quý phái. Elsa đang luyện tập để điều khiển quyền năng của mình. Bỗng những bông tuyết bị cuốn mạnh lên. Cây thông tuyết bị biến thành một cơn lốc tuyết lớn, thổi bay Eli, Arne, Olaf và cả Anna. Cơn lốc cuốn lên đến ngọn của những cây thông khiến Jack phải vội ghì chặt vào thân cây để không bị cuốn bay đi. Anna cũng cố gắng bám vào cây thông gần đó. Cô nói lớn:
- Đừng, chị Elsa! Quá mạnh rồi!
- Ôi cái tay của tôi! Ôi cái mình của tôi! Quay lại đây cơ thể! - Olaf kêu lên khi từng phần cơ thể của cậu ta bị bay đi.
Arne và Eli vội ngoạm lấy cái mũi của Olaf để nó không bay mất. Thấy mọi việc đã đi quá xa, Elsa vội thu tay lại. Cơn lốc biến mất và Anna, Olaf cùng Eli, Arne rơi bịch xuống lớp tuyết dày.
- Mọi người không sao chứ!? - Elsa lo lắng hỏi và chạy tới đỡ Anna lên.
- Sao cô lại lộn ngược vậy? - Olaf hỏi.
Anna liền chỉnh lại cái đầu lộn ngược cho Olaf.
- Chị xin lỗi! Chị không làm được đâu... - Elsa thở dài nhìn em gái nhưng Anna bỗng nắm lấy tay cô.
- Chị Elsa! Chị có thể làm được. Em tin ở chị.
- Chị sợ, Anna. Nhỡ như đến lúc đó chị lại không kiểm soát được thì sao?
- Đừng căng thẳng quá, Elsa! Em sẽ đi lấy thứ gì đó để uống. Chị và Olaf tiếp tục tập đi nhé?
Anna và Arne chạy đi. Elsa thở dài và nhìn đôi bàn tay mình. Olaf thấy vậy liền nắm lấy bàn tay cô và hỏi:
- Cô ổn chứ?
- Olaf! Tôi sợ tôi không đủ can đảm.
- Cô sẽ làm được mà... Ô kìa! Beautifly! Lại đây nào bướm con! - Olaf vội chạy theo con Beautifly.
Còn lại một mình, Elsa chán nản tựa lưng vào cây thông gần đó, cái cây mà Jack đang ngồi. Dáng vẻ tội nghiệp của cô khiến Jack chạnh lòng. Sau bao nhiêu năm, dù cho Elsa có trưởng thành thế nào thì sâu thẳm bên trong, cô vẫn là cô bé nhút nhát năm xưa. Jack muốn giúp Elsa. Vì vậy, anh cúi người xuống và gọi:
- Này El...
Crack!
- Á... Cành cây đã bị gãy do sức nặng của Jack và tuyết và anh rơi xuống ngay trước mặt Elsa. Elsa giật mình. Cô hốt hoảng:
- ÔI LẠY CHÚA! Anh có sao không?
- Một đám Starmine luôn thưa cô. - Jack cười ngô nghê và chỉ tay lên trời như đang đếm gì đó, rồi anh nhìn cô, nói giọng quan tâm - Hình như cô đang gặp chuyện gì khó khăn à?
- Không có gì. -Elsa lạnh lùng đứng dậy.
- Thôi nào! Kể tôi nghe xem. Biết đâu tôi có thể giúp được? - Jack vừa phủi tuyết vừa nói.
- Anh không giúp được gì đâu. Làm ơn tránh xa tôi ra!
Elsa quay lưng đi. Cô tiếp tục tập luyện để điều khiển sức mạnh của mình. Những bông tuyết lại nhẹ nhàng bay lên trên tay Elsa, nhưng rồi nhanh chống vụt tan trong gió.
- Có vẻ khó khăn nhỉ!? - Jack treo mình trên cành cây và lộn ngược người xuống trước mặt Elsa khiến cô giật mình lùi lại và bị vấp ngã ra tuyết. Jack thấy vậy vội chạy đến đỡ:
- Tôi xin lỗi! Cô có sao không?
- Để tôi yên! - Elsa đẩy Jack ra.
- Tôi chỉ muốn giúp...
- Anh là ai mà sao cứ xía vào chuyện của tôi vậy? Tránh xa tôi ra!
Elsa bực mình quay lưng bỏ đi. Eli liền chạy đến trước Jack. Con Glaceon rên gừ gừ như cảnh cáo anh. Jack nhìn Eli và mỉm cười:
- Này, trông mày kìa cô bé. Tao suýt nữa nhận không ra đấy. Mày dễ thương hơn xưa nhiều rồi.
Jack cúi xuống và gãi nhẹ cằm của Eli. Eli nhận ra cảm giác dễ chịu này. Cô bé tỏ ra thích thú và ngoan ngoãn dụi đầu vào tay Jack. Jack cười: - Ai là bé ngoan nào? Ai là bé ngoan nào? Là mày đấy!
Trong khi đó, Elsa vẫn tiếp tục luyện tập. Nhưng dường như sự có mặt của Jack khiến cô cảm thấy khó chịu và không thể tập trung được. Cô đeo găng tay vào và khẽ hát:
- "Đừng để ai hay, đừng để ai thấy. Hãy luôn xinh tươi, hồn nhiên như cô bé thơ. Thận trọng Elsa!... Đừng để ai biết..."
Jack nghe thấy bài hát quen thuộc ngày xưa, và anh đến gần Elsa khi cũng cất tiếng hát:
- "...Nhưng giờ đây tôi biết..."
Elsa khựng lại. Một cảm giác rất quen thuộc đang trào dâng trong cô. Cô vội quay lại và Jack nhẹ nhàng cởi chiếc mũ trùm ra, để lộ mái tóc trắng của mình. Anh nhìn Elsa và mỉm cười. Elsa từ từ tiến lại gần Jack. Nhìn sâu vào đôi mắt xanh của anh, cô hoài nghi hỏi:
- Sao anh biết bài đó?
- Cô đã bày tôi bài đó. À mà tôi chế thêm đoạn sau đó. Nhưng nói chung nó vẫn là của cô. Mặc dù chủ yếu...
- Jack Frost? - Elsa ngắt lời anh bằng một câu hỏi ngờ nghệch.
Lúc này, Olaf vừa quay lại. Thấy Elsa và Jack, cậu vội nấp sau một ụ tuyết gần đó và theo dõi hai người.
- Jack Frost? Là anh phải không?
Jack cười và gật đầu.
SLAP!
Một cái tát rõ đau in hẵn vào má Jack. Sau khi cho Jack một tát vào mặt, Elsa nói một cách đầy hờn dỗi:
- ĐỒ TỒI!!! ĐỒ THẤT HỨA!!! ĐỒ NÓI DỐI!!! ĐỒ NHẪN TÂM!!!
- Ôi trời! Cô có cần mạnh tay như vậy không? - Jack xoa xoa má.
- Tôi đã tin tưởng anh sẽ quay lại, vậy mà anh biến mất tăm. Anh có biết tôi đã chờ đợi anh như thế nào không?! Anh có biết tôi đã cô đơn đến chừng nào không?!
- Tôi...Tôi xin lỗi, Elsa. - Jack nói. - Thật sự tôi cũng không muốn...
- Đáng lẽ ra anh không nên xuất hiện vào hôm đó và nhận là Jack Frost. - Elsa cắt ngang lời Jack - Đáng lẽ ra anh không nên gieo hy vọng cho tôi, để rồi biến mất một cách đột ngột như lúc anh xuất hiện!
Jack đưa tay lên nắm lấy tay Elsa và nói:
- Thì giờ tôi đã quay lại rồi! Tôi biết có một cô bé nhút nhát vẫn đang chờ đợi tôi. Tôi có thể là kẻ dối trá, nhưng tôi không bao giờ thất hứa.
Anna vừa quay lại cùng Arne. Cô gọi:
- Chị El...
Olaf vội kéo Anna và Arne về phía mình. Anna ngạc nhiên:
- Có chuyện gì...?
- Suỵt suỵt... - Olaf ra hiệu im lặng. - Cô xem đi.
Anna nhìn thấy Jack đang nói chuyện với Elsa. Cô nói:
- Đó là Jack. Ôi không! Tôi đã dặn anh ta không được ra ngoài mà.
- Im lặng Anna! Cô đang phá đám đôi uyên ương đấy.
- Ý cậu là sao?
- Jack chính là người mà Elsa đã chờ đợi.
- Ồ... -Anna và Arne đã hiểu ra vấn đề.
Anna, Arne và Olaf tiếp tục theo dõi Elsa và Jack. Jack từ từ tháo đôi găng của Elsa ra. Anh mỉm cười:
- Nào nhắm mắt lại. Không việc gì phải lo lắng. Hãy cảm nhận phép màu diệu kì đó. Cô có thể làm được mà.
Nói rồi, anh vòng ra sau Elsa, nhẹ nhàng nâng tay cô lên. Bàn tay Jack đan vào tay Elsa, mặc cho bàn tay cô lạnh giá như một khối băng, và rồi những bông tuyết nhỏ theo tay Elsa và Jack bay lên tạo thành những "dòng" tuyết trắng trong không gian. Elsa từ từ mở mắt ra. Những bông tuyết lấp lánh đang bay xung quanh cô và Eli đang thích thú đuổi theo chúng. Những bông tuyết kết lại, tạo thành một cây thông bằng tuyết khổng lồ. Eli vui mừng nhảy xung quanh Jack và Elsa. Jack nói:
- Thấy chưa? Tôi bảo cô làm được mà.
- Tôi làm được rồi... - Elsa mỉm cười hạnh phúc.
- Hoan hô Elsa! Chị làm được rồi!
Anna bỗng chạy đến ôm chầm lấy Elsa còn Arne thì cùng Eli chạy xung quanh cây thông đầy phấn khích. Olaf cũng chạy đến và nói:
- Anh thật tuyệt vời! Jack Frost!
- AAAA...!
Jack giật mình kêu lên khi thấy Olaf. Anh đá văng cái đầu của Olaf đi khiến Anna phải vội chụp lấy và lắp lại vào mình anh chàng người tuyết. Olaf nói: - Sao ai gặp tôi cũng phấn khích như vậy nhỉ?
- Cậu là cái quái gì thế!?- Jack nói bằng giọng kinh hãi.
- Đó là Olaf- người tuyết do tôi tạo ra. - Elsa bình thản trả lời, nhưng rồi cô bỗng đỏ mặt khi nhìn anh - Mà Jack này, anh...buông tôi ra được không? Lúc này, Jack mới nhận ra là anh đang ôm chặc lấy Elsa. Anh vội buông cô ra, hai người mặt đỏ bừng. Anna bật cười, Olaf cười, rồi cả Elsa và Jack cũng vậy. Cả khu rừng tràn ngập niềm vui bên cây thông Noel bằng tuyết của Elsa.







Comments