Chap 1: Ở nơi đó tồn tại bóng tối và cái chết
- Min
- Oct 14, 2017
- 16 min read
Ngày 18 tháng 1
Trời lạnh đến tàn bạo, và Jack Frost thì đã quá mệt mỏi vì phải chờ đợi rồi. Anh thở dài, chuyển trọng lượng cơ thể từ chân này sang chân còn lại; và càu nhàu, âm thanh ấy đâm vào phía sau cổ họng anh một cách thiếu kiên nhẫn.
Rồi anh khoanh tay lại, cau mày nhìn xuống nền đất, xong lại nhìn lên trời, tiếp tục nhăn nhó nhiều hơn nữa. Cái lạnh thì không thành vấn đề, chỉ là anh không phải là một gã kiên nhẫn thôi. Anh tự hào vì mình thật tốt bụng, nhưng khi cái người mà anh đang phải chờ đợi quyết định bốc hơi khỏi bề mặt trái đất, anh không thể vui vẻ được bởi điều đó nghĩa là nhiều thời gian đã bị bỏ ra một cách lãng phí, và theo lý thuyết, thì tức là khả năng đi đời lại tăng cao hơn.
“Jack,” người anh đang đợi cất tiếng gọi, và Jack rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm. Anh đã bắt đầu nghĩ tới các lí do khiến cho ai đó biến mất ngoài sự ruồng bỏ ra, và chẳng có cái nào là tốt đẹp cả.
Kẻ đã bắt anh phải đợi là một thành viên trong nhóm anh, một cô nàng tóc đỏ tên Merida Dunbroch, vẫy chào anh trong khi ném chiếc túi qua vai. Với mái tóc đỏ xoăn tít, làn da tái đầy tàn nhang, và đôi mắt xanh nước biển, Merida là kiểu con gái, mà nếu bạn có thấy cô ở một trường cấp ba, thì sẽ chơi trong một đội thể thao nào đó và ăn mặc theo cách riêng của mình. Nhưng trường cấp ba không còn nữa rồi. Ngay lúc này, Merida và Jack nhận thấy chính mình đang mắc kẹt với hai người khác, một nhóm bốn người khố rách áo ôm đang cần phải sống sót.
Đầu tiên là Jack. Cái ngày thảm họa xảy ra, khi một thây ma trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm của chính quyền và phá hủy nền văn minh, bố mẹ và em gái anh đã trở thành nạn nhân. Phải đứng nhìn cả gia đình mình chết chắc chắn sẽ khiến bạn phát điên thôi. Anh đã đi lang thang một mình, cống hiến cả cuộc đời để tiêu diệt thứ đã giết chết những người anh yêu, và đó là lúc anh gặp Merida.
Merida tìm thấy Jack vào một ngày nọ, và suýt chút nữa đã bắn chết anh ngay tại chỗ bằng khẩu súng trường bởi vẻ ngoài không bình thường của anh. Jack đã nhuộm tóc thành màu trắng - điều đó khiến anh trở thành một mục tiêu dễ nhận ra. Đôi mắt xanh của anh cũng không thể giúp gì. Gia đình Merida đã đi mất, cô bị chia cắt khỏi họ, và không biết liệu họ còn sống hay đã chết. Ban đầu hai người từng rất ghét nhau, nhưng phải miễn cưỡng ghép cặp vì hai người thì luôn tốt hơn một mà.
Rồi đến Rapunzel Corona, một cô gái ngọt ngào, xinh xắn mà họ tìm thấy trong một tòa chung cư bỏ không. Với khuôn mặt trái tim, những đốm tàn nhang lấm tấm trên gò má và chóp mũi, đôi mắt xanh lá cây ẩn dưới hàng mi dài, và mái tóc vàng ngang eo, cô quả là một mỹ nhân. Cô có khả năng trị thương thiên bẩm và dường như được sinh ra để chăm sóc mọi người vậy. Mẹ cô đã chết, và bà là tất cả những gì Rapunzel có, nên khi cô gặp hai người kia, cô đã xin được đi cùng, họ đã đồng ý vì cô có thể giúp họ việc thuốc thang.
Cuối cùng là Hiccup Haddock. Một cậu con trai tóc nâu với khuôn mặt tròn, đôi mắt màu xanh lá, và thân hình gầy nhẳng. Người bố, gia đình duy nhất cậu có, đã bỏ Hiccup ở lại và đi tiêu diệt thây ma để trả thù nợ cũ. Hiccup sống một mình được khoảng một tuần thì căn nhà bị xâm chiếm, nên cậu lúc đó đang trên đường chạy trốn. Cậu đã bắt gặp Merida đang loay hoay với khẩu súng vào một ngày nọ, và khi cậu sửa được nó, cũng như chứng minh được kiến thức cơ khí của mình có thể giúp ích cho ba người kia, cậu đã nhập nhóm với họ.
Bởi vậy, sau tất cả những thứ nhảm nhí mà họ đã trải qua, Jack cảm thấy mình có quyền càu nhàu vì giận dữ khi cuối cùng Merida cũng gọi tới anh.
“Lâu quá đấy,” Jack cắn cảu, vì anh ghét phải dừng lại chờ đợi như thể là chẳng có chút nguy hiểm nào ở quanh họ như vậy. Merida chỉ có thể đảo mắt và đẩy chiếc túi mà cô vừa quăng qua vai sang cho Jack.
“Nguồn tiếp tế của cậu đấy,” cô cãi lại bằng chất giọng Scotland đặc sệt, “Và đó sẽ là tất cả những gì ta có thể tìm được nếu tên khốn lười biếng như cậu không chịu giúp.”
“Chết tiệt, Merida, phân nửa mấy ngôi nhà quái quỷ này đều đang cháy hừng hực còn những nơi không cháy thì lại có đầy bọn chúng!” Jack vừa giận dữ nói vừa lục lọi trong cái túi. Có thức ăn, vài thứ vũ khí, nhưng như Merida đã nói, không nhiều lắm.
“Có đầy bọn nó à. Tôi chẳng quan tâm,” Merida cắn cảu không kém gì Jack, bởi nếu Jack là người thiếu kiên nhẫn, thì Merida là người sẽ khiến anh phải bỏ cuộc mà chạy mất dép trong một cuộc thi đấu xem ai mất bình tĩnh trước. “Cậu sẽ phải đi vào đó, tìm thức ăn và thứ gì đó chúng ta có thể dùng được, và chỉ thế thôi.”
“M* nó,” Jack thì thầm, xen những ngón tay vào mái tóc trắng, và cuối cùng đành phải chấp thuận, “Được rồi.”
Merida ném cho anh một ánh mắt ám chỉ rằng cô sẽ canh chừng từng bước anh đi, rồi đẩy anh về phía một ngôi nhà có vẻ yên tĩnh. Không có dấu hiệu nào cho thấy có ai đang ở đó.
Jack định mở miệng nói rằng ngôi nhà này chẳng đáng phí công, vì nó là một đống đổ nát và bất cứ thứ gì có thể sử dụng được đều đã bị chôn vùi dưới gạch đá hoặc biến mất theo thời gian. Tuy vậy, Merida vẫn đẩy anh vào một căn phòng, sắc mặt cô trắng bệch và vũ khí đã sẵn sàng trên tay.
Jack nhanh chóng nhận ra có thứ gì đó đang di chuyển và lôi ra thứ vũ khí duy nhất anh có thể lựa chọn, một khẩu súng trường. Merida rón rén bước qua lối vào sập xệ, và Jack bất đắc dĩ phải đi theo cô. Cả hai bắt gặp cảnh một vài người khác cũng đang chĩa thẳng vũ khí về phía họ.
Jack mừng vì họ không phải một trong số... bọn chúng, nhưng lúc này, chẳng ai cử động cả và họ cũng không hạ vũ khí xuống. Nên anh cũng không hạ.
Những kẻ này gồm có hai cô gái và hai chàng trai, hệt như nhóm của hai người họ. Một cô gái có mái tóc màu nâu vàng tết thành hai bím, và đôi mắt xanh da trời được tô điểm bởi những đốm tàn nhàng đậm màu trên làn da cô. Cô gái còn lại có mái tóc hoe vàng được tết thành một bím, tóc mái che đi một bên mắt cô, nhưng Jack có thể thấy được màu mắt xanh dương. Gã đi cùng cô gái tóc nâu vàng cũng có mái tóc vàng và một cơ thể cường tráng, với đôi mắt màu nâu. Gã cuối cùng, đang đứng cạnh cô gái tóc vàng, có mái tóc nâu, đôi mắt màu nâu, và hàng râu quai nón cũng là màu nâu sậm. Tất cả bọn họ đều có vũ khí, và họ nhìn Jack và Merida chằm chằm.
“Các người định khử chúng tôi?” Giọng Merida vang lên đầy thách thức. Rồi tất cả đều lặng im, cho tới khi cô gái tóc vàng nói.
“Các người có định giết chúng tôi nếu chúng tôi hạ vũ khí không?” cô ấy hỏi.
“Không,” Jack cằn nhằn. Cô nàng tóc vàng từ từ hạ vũ khí, những người còn lại làm theo cô ta. Jack và Merida bất đắc dĩ cũng phải hạ vũ khí xuống.
“Những người sống sót à,” cô tóc vàng lại nói, và lắc nhẹ đầu khiến những sợi tóc mái bay lên khỏi trán. “Tên tôi là Astrid.” Cô chỉ về phía cô gái còn lại. “Đó là Anna.” Tiếp đến hai gã đàn ông, một tóc vàng và một tóc nâu, cô nói. “Đó là Kristoff, và đó là Flynn.”
“Merida,” cuối cùng Merida cũng nói, vẫn đề phòng họ. Cô quay sang một trong bốn thành viên của nhóm mình và nhướn mày.
“Jack,” Jack mấp máy môi.
“Ngôi nhà này không phải sự lựa chọn tốt đâu,” Astrid nói với hai người, rồi cô và nhóm mình bắt đầu dẹp vũ khí sang một bên. “Các cậu nên đi tiếp đi. Chúng tôi chỉ đang tạm thời ở lại đây cho đến khi một thành viên trong nhóm khỏe hơn thôi.”
“Trông các cậu đều có vẻ khỏe mạnh còn gì,” Jack nói, khó chịu vì bị ra lệnh. Những kẻ sống sót điên rồ luôn quá chiếm hữu với mấy thứ vớ vẩn mà thậm chí còn không phải của bọn họ.
“Không phải chúng tôi, mà là nhóm trưởng,” Astrid nói, và điều đó khiến Jack và Merida hết sức bất ngờ, họ đã cho rằng cô nàng tóc vàng thích ra lệnh này hẳn phải là nhóm trưởng. “Cô ấy cứ mãi không chịu rời khỏi một căn phòng trong ngôi nhà này. Chúng tôi đã cố rời khỏi đây nhiều ngày rồi.”
“Chúng tôi rất lo lắng cho chị ấy.” Anna nói nhỏ, và Jack có thể thấy những giọt nước mắt đang dâng trào trong mắt cô. Kristoff ôm lấy Anna đã sắp sửa rơi lệ, và cô ấy để cho anh ta ôm. Jack đảo mắt nhìn đi chỗ khác vì thứ ngu xuẩn gọi là tình yêu không bao giờ có thể có kết quả trong bối cảnh tàn khốc này, nhưng rồi anh bị đánh lạc hướng bởi phát ngôn của Merida.
“Các cậu không có bác sĩ sao?” Merida hỏi. “Có chuyện gì với cô ấy thế?”
“Quái quỷ, nếu chúng tôi biết, thì giờ nó chúng tôi sẽ chẳng ở đây rồi,” Flynn nói, thở dài và trông có vẻ khó chịu.
“Ồ, vậy thì chúc may mắn,” Jack nói, nhưng ai đó cũng đang nói cùng lúc với anh.
“Chúng tôi có bác sĩ. Cô ấy có thể giúp được.”
Jack nhìn Merida như thể cô đã đi quá xa vậy. Đang định nói rằng họ cần phải rời đi, nhưng bỗng khóe miệng Astrid cong lên thành một nụ cười và cô giữ chặt vai Merida một cách đầy cảm kích.
“Vậy thì tốt quá,” Anna nói, những giọt nước mắt biến tan khi cô rời khỏi vòng tay Christo - Kriston. Bố khỉ, sao hắn lại có cái tên kì lạ thế chứ?
“Tôi sẽ đi gọi cô ấy,” Merida nói, và kéo Jack đi.
“Cái m* gì thế, Dunbro-”
“Không,” Merida ngắt lời Jack. “Chúng ta đang làm việc này cho tất cả mọi người, Frost ạ. Chúng ta sẽ có thể sống sót nếu ta nhập nhóm cùng năm người bọn họ.”
“Nhập nhóm bọn họ? Còn lâu,” Jack cáu. “Chúng ta trước nay đều rất ổn. Ta chẳng cần thêm người đâu Dunbroch.”
“Có, ta cần,” đôi mắt Merida đỏ rực lên ngọn lửa đầy nguy hiểm, như thể cô đang cảnh báo Jack đừng đôi co với mình.
“Cậu quên mất ai là nhóm trưởng rồi sao?” Jack phẫn nộ khoanh tay lại.
“Cậu quên mất ai đã cứu tên khốn nhà cậu bao nhiêu lần rồi sao?” Merida đáp trả. “Chúng ta sẽ nhập nhóm với họ. Tôi sẽ đi gọi Rapunzel, và cậu ấy sẽ đi kiểm tra sức khỏe cho cô nàng nhóm trưởng kia. Sau đó chúng ta sẽ xem xét việc nhập nhóm với họ.”
Jack bật ra tiếng chửi thề, mẹ anh hẳn sẽ xấu hổ lắm nếu như bà nghe thấy Jack vừa gọi Merida là gì, nhưng rồi cũng đành phải rít lên. “Được rồi!” Anh vung hai cánh tay lên trời. “Được thôi. Đi mà gọi Rapunzel đi. Chuyện này nên đáng để làm đấy!”
Merida không mở miệng cám ơn một tiếng nào, đúng như Jack đoán trước, thay vào đó cô lôi Jack một cách thô bạo về phía ngôi nhà cách đó vài mét.
Jack lặng thinh đi theo cô, suy ngẫm như một ông cụ. Anh chẳng thích việc gặp gỡ nhóm người kia chút nào. Anna có vẻ như là một cô nàng yếu đuối đần độn, Kristoff chỉ là một gã to xác, Astrid là một con ả thâm hiểm, và Flynn nói cho ngắn gọn là một tên lừa đảo, anh cần nhiều thời gian hơn để tin tưởng ai đó, giống như anh đã từng với Merida. Lí do khỉ gì mà anh phải tin tưởng những kẻ lạ mặt kia trong khi ai chỉ mới gặp họ chứ? Đám con gái dở hơi và cái thứ trực giác của họ. Dù sao thì Merida chắc chắn là đã sai, anh chỉ việc chờ tới khi lòng tin của cô sụp đổ và cháy rụi thôi.
Hai người dừng lại trước một ngôi nhà an toàn mà họ đang sử dụng trong vài ngày gần đây, một căn nhà hiện đại hai tầng bị bỏ hoang, giống như những ngôi nhà khác. Tuy nhiên ngôi nhà này có thức ăn đóng hộp, dù là không nhiều lắm. Bốn người họ đã sống nhờ vào thức ăn đóng hộp từ rất lâu rồi, nên họ vẫn còn rất nhiều hộp lấy được từ những ngôi nhà khác mà họ đã đi qua.
Merida gõ ba lần lên cánh cửa, một cái nhẹ và hai cái thật mạnh. Im lặng một lát, rồi hai người nghe thấy một tiếng gõ đơn sắc bén, qua đó mà biết được hai thành viên còn lại vẫn còn sống và khỏe mạnh.
Cánh cửa mở ra, và họ được chào mừng bởi nụ cười tươi tắn, dù không được đúng thời điểm lắm, của Rapunzel. “Chào hai cậu,” cô nói, và tránh sang một bên để Merida và Jack bước vào chỗ tạm trú bừa bãi của nhóm, nơi mà họ có thể nghe thấy tiếng ngân nga của Hiccup vọng tới từ căn bếp thậm chí còn bừa bãi hơn.
“Hiccup đã bật được lửa lên trong cái bếp kim loại cũ rồi,” Rapunzel vui mừng nói, chỉ tay về phía Hiccup. “Cậu ấy đang hâm nóng xúc xích đóng hộp. Bữa tối sẽ sẵn sàng sớm thôi.” Nụ cười của cô vụt tắt khi nhìn thấy vẻ cáu kỉnh trên khuôn mặt Jack và nét mặt đáng sợ của Merida. “Có chuyện gì vậy?”
“Cậu nghĩ sao nếu ta đi giúp đỡ và người hả em yêu?" Merida hỏi, và Rapunzel ngừng nói trước câu hỏi lạ lùng ấy. "Tớ không chắc là tớ hiểu cậu nói gì," Rapunzel nhẹ nhàng nói. "Các cậu đã gặp ai khác sao?" "Họ cần một bác sĩ," Merida giải thích, và sự im lặng của Jack đang ra hiệu cho cô đừng giúp.
Nhưng dĩ nhiên, cô ấy không phải một kẻ vô tâm. Bẩm sinh đã là một cô gái ngọt ngào, Rapunzel nói, "Chắc chắn là tớ sẽ giúp rồi!" Và chạy ngay lên một căn phòng ở tầng trên để lấy chiếc hộp cứu thương mà cô đã chất đầy bởi những dụng cụ y tế thu thập được trong suốt bao tuần qua. Merida đáp trả lại khuôn mặt khó chịu của Jack bằng một nụ cười thắng lợi. Hiccup thò đầu ra khỏi căn bếp, và giơ ra một chiếc đĩa mẻ đựng xúc xích đã được hâm nóng. "Ai muốn một miếng không?" cậu hỏi. "Không phải là ngon lắm, nhưng vẫn ngon hơn khi nó ở trong hộp đấy." Jack nhón lấy một chiếc xúc xích nóng hổi trên bàn, và dù ngón tay bị bỏng khiến anh nhăn mặt, nhưng anh vẫn bỏ nó vào miệng. Sau cùng anh vẫn quyết định là anh thích xúc xích lạnh hơn, rồi khi đang cố nuốt hết thì Rapunzel nhảy vào tầm mắt anh. "Xin lỗi nhé, Hiccup, chúng tớ sẽ về sớm thôi!" Rapunzel nói, giơ cho cậu xem chiếc hộp rồi dẫn đầu Merida và Jack đi ra phía cửa. "Cậu ổn chứ, hay cậu muốn đi cùng không?" "Đi cùng-?" Hiccup định hỏi gì đó, nhưng rồi cậu chỉ thở dài. "Tớ sẽ ở lại đây thôi." Rất thắc mắc không biết vì sao ba người kia lại vội vàng như thế, nhưng cậu chỉ nhún vai và đi vào bếp. Merida và Jack dẫn Rapunzel đến căn nhà nơi những người còn sống sót khác đang ở. Đôi mắt Rapunzel đượm buồn khi nhìn thấy tình trạng tồi tàn của nó, và cô đang đặt ra thật nhiều câu hỏi về người mà mình chuẩn bị khám, vết thương của người ấy, v.v... Jack vẫn còn đang bực vì Rapunzel chẳng thể đọc được ám hiệu của mình, nên anh đi lùi lại phía sau hai cô gái. "Đây là Rapunzel." Merida giới thiệu Rapunzel với nhóm người kia. "Cô ấy là bác sĩ của chúng tôi. Nhóm trưởng của các cậu ở đâu?"
Astrid hất mặt về phía một cách cửa. "Ở đó." Dù cho căn nhà này có sập xệ thế nào, thì rõ ràng là khóa của cánh cửa này vẫn hoạt động tốt qua việc Astrid cố xoay tay nắm cửa nhưng nó chẳng hề nhúc nhích.
"Chúc may mắn," Flynn thả mình xuống chiếc ghế bành, cùng với Anna và Kristoff ngồi cạnh anh ta. "Chị ấy sẽ ổn hơn nếu như cậu tiếp cận với chị ấy một mình,” Anna nói, “Vậy nên chúng tớ sẽ tránh đi.” Nói rồi cô kéo tay Flynn, Astrid và Kristoff ra ngoài, thầm giải thích cho họ hiểu qua đôi mắt xanh mở lớn đầy lo lắng.
Rapunzel gõ lên cánh cửa đóng chặt, “Xin chào?” cô hỏi bằng giọng vui vẻ. “Tên tớ là Rapunzel. Còn cậu tên gì?”
Không có tiếng đáp lại, Jack đã sẵn sàng kết luận rằng nhóm người này là những kẻ điên khùng và thật sự thì chẳng có ai đằng sau cánh cửa cả, nhưng đúng là có những tiếng động đang phát ra từ bên trong phòng.
“Đi đi,” giọng nói của một cô gái vang lên sắc bén.
“Làm ơn, tớ muốn giúp cậu mà,” Rapunzel nài nỉ, giọng cô căng thẳng. “Tớ là một bác sĩ, tớ có thể-”
“Hãy đi đi” giọng nói lặp lại, lần này kiên quyết hơn lần trước. “Tôi không cần sự giúp đỡ của cậu!”
Rapunzel đứng lưỡng lự trước cánh cửa, và Jack gần như nổ tung, anh bước một bước tới thẳng trước cánh cửa và đập lên đó đầy giận dữ.
“Cô có định ra ngoài không đây hả?” anh nghiêm khắc ra lệnh, nắm tay anh như sắp đập vỡ lớp gỗ. Lại im lặng.
Và rồi, “Không.”
“Cậu bị thương à? Tớ giúp cậu chữa vết thương nhé?” Rapunzel hỏi, và bắt đầu lục tìm trong chiếc hộp của mình phòng khi cô gái kia đồng ý.
Nhưng, “Không,”
Jack quay lại ngồi cạnh Merida, khó chịu trước khả năng họ có thể bị kẹt lại vì cô gái này.
Ngày 26 tháng 1
Cô ta vẫn không chịu ra ngoài. Và bọn họ bị kẹt lại với nhau thật. Hiccup, Rapunzel, Merida và Jack đã ghép nhóm với những người kia và đưa ra quyết định là tất cả đi cùng nhau sẽ tốt hơn. Đúng ra thì chỉ có Merida, Hiccup và Rapunzel vì Jack vẫn thích chỉ có bốn người họ mà thôi.
“Jack?” Anna bắt chuyện với Jack khi anh đang chìm sâu trong dòng suy tưởng trên chiếc ghế bành đã mất gần hết lớp bông lót. Cô ấy cầm trên tay một đĩa thức ăn đã được bọc lại, và ấn nó vào tay Jack. “Anh đưa cái này cho Elsa được chứ?”
Jack xoa xoa trán và nhận lấy nó cùng một tiếng thở dài. “Elsa là đứa quái nào?”
“Chị gái em,” Anna chớp mắt ngạc nhiên như thể Jack chậm hiểu lắm vậy. “Anh biết mà, nhóm trưởng ấy.”
Jack cau mày bởi anh chẳng thấy vui vẻ gì với việc anh không còn được gọi là trưởng nhóm nữa. Nói thật, hình như cái cô “Elsa” này rất muốn phá hủy cuộc đời anh và vì thế anh sẽ chẳng bao giờ thèm để mắt đến cô ta đâu.
“Gì cũng được,” Jack lẩm bẩm, và khi Anna rời đi, anh chuẩn bị tinh thần cho cái nhiệm vụ thảm họa - thuyết phục Elsa mở cửa và ra ngoài.
Ngay từ đầu, anh đã gõ cửa thật mạnh. “Ê!” Jack cắn cảu, “Mở cửa ra.”
“Đi đi!” đáp lại gần như ngay lập tức. Jack mát xa nhẹ hai bên thái dương, cố kìm nén cơn giận.
“Cô không cảm thấy tệ chút nào sao?” anh hỏi. “Để mặc các thành viên trong nhóm cố gắng bảo vệ cô trong khi rõ ràng là cô chẳng quan tâm tới cái đếch gì xảy ra với họ cả!”
Có một khoảng im lặng. “Họ có thể để tôi lại bất cứ lúc nào họ muốn.”
“Tốt quá!” Jack đá mạnh vào cánh cửa vì tính khí nóng nảy của anh, thường vẫn bị anh kiềm chế lại, nhưng hôm nay đã đến giới hạn và dễ dàng bùng nổ. “Thế cô có muốn ăn không đây, nhóm trưởng?”
Lại là một khoảng tĩnh lặng nữa. “Đừng gọi tôi như thế,” Elsa nói, và Jack vẫn đang hình dung ra một bóng người không có mặt vì anh chẳng biết “Elsa” trông ra sao cả. Có lẽ là giống em gái cô ta, mái tóc màu vàng dâu tây và thật nhiều tàn nhang.
“Việc nhóm của cô đã chọn ra một trưởng nhóm yếu đuối không phải lỗi của tôi,” Jack nói, vì có khi làm cô ta tức giận sẽ có kết quả, cô ta sẽ thò mặt ra và nhận lấy cái đĩa thức ăn quái quỷ này.
“Tránh xa ra,” Elsa nói vọng ra từ phía sau cánh cửa, “Và để đồ ăn ở trước cửa.”
“Kiêu kì cái đ-” Jack càu nhàu và đặt chiếc đĩa xuống. Anh ném ánh nhìn châm chọc về phía cánh cửa. “Tôi rất xin lỗi, thưa bệ hạ, nếu như thức ăn mà bọn bầy tôi này đưa đến cho sự lười biếng của nàng không được ngon miệng.”
“Đi ngay!” Elsa hét lên, giọng cô nghe rất tức giận, đến nỗi Jack phải đá vào cánh cửa và rồi rời đi.
Ngày 9 tháng 2
Elsa cuối cùng cũng rời khỏi phòng, sau vài tuần tự nhốt mình trong đó. Jack và mấy anh chàng lúc đó đang ở bên ngoài, ngắm nhìn mặt trời dần biến mất trong buổi hoàng hôn, và uống vài cốc nước cà chua đóng hộp khi tin này được báo tới tai họ.
“Elsa ra ngoài rồi!” Anna hân hoan reo lên, và cô đẩy Kristoff vào nhà đầy phấn khích. Flynn uống cạn cốc của mình rồi cũng đứng lên, nhìn về phía Jack và Hiccup, những người cuối cùng còn đang ngồi đó.
“Vào không?” anh ta hỏi. “Cậu cuối cùng cũng được nhìn thấy nhóm trưởng của bọn tôi rồi này.”
“Cô ả đó à?” Jack nói, bật cười. “Không.” Flynn nhún vai và quay sang Hiccup, cậu đi với anh ta, để lại Jack một mình ở bên ngoài.
“Elsa, chị cần hít thở không khí!” Anna nói từ bên trong ngôi nhà, và Jack cầu cho Elsa đừng đến chỗ nào gần anh.
“Anna, làm ơn đi, chị ổn mà,” Giọng Elsa, cái giọng nói mà Jack đã được biết và ghét cay ghét đắng, vọng tới tai anh.
“Chào Elsa, tớ là Rapunzel, thành viên mới của nhóm cậu!” Jack nghe thấy lời giới thiệu của Rapunzel và anh có thể thấy được nụ cười của cô dù cho cô không ở trong tầm mắt anh.
Từ từ đã nào? “Nhóm cậu” ư? Ai nói đây là nhóm của Elsa chứ? Jack cảm thấy cơn giận của anh đang trào dâng theo từng giây trôi qua.
“Rất hân hạnh.” Elsa đáp lại một cách nhã nhặn, và Jack chỉ muốn ném cái gì đó vào miệng cô để cô không thể nói bằng cái giọng đó nữa.
Anh nghe tiếng Merida giới thiệu sau đó, và cả Hiccup nữa, nhưng Jack đã quyết định rằng anh không muốn hiểu thêm về cô. Nên anh lại bắt đầu ngồi suy nghĩ chuyện khác.
“Thôi nào, Elsa, chị không thể sống thế này được!” Giọng Anna bỗng nhiên nghe gần tới mức đáng quan ngại, và Jack đã nhìn thấy Elsa, lần đầu tiên.
Cô ấy xinh tuyệt trần. Mái tóc trắng, giống như của anh, phủ xuống vầng trán cô những lọn tóc mái ngắn và phần tóc dài được tết lại thành một bím dày, đôi mắt xanh màu nước biển tỏa ra nghị lực hiếm thấy và lóe sáng lên khi chúng chạm tới mắt Jack. Làn da tái, đôi má lấm tấm tàn nhang, và cô khá cao với một thân hình mảnh mai.
“Đây là Jack, một thành viên mới khác của nhóm cậu!” Rapunzel theo sau hai chị em họ ra ngoài, hứng khởi nói.
Elsa khoanh tay lại và quan sát anh đầy cảnh giác.
“Tôi là Elsa,” cô lạnh lùng nói, vẫn là cái giọng mà Jack ghét.
“Jack,” Jack nghiến răng trả lời, chưa gì anh đã thấy ghét cô gái này rồi.







Comments