Chap 17
- Ác Thần
- Aug 30, 2017
- 5 min read
Jack rời Arendelle với nụ cười rạng rỡ. Anh đã gặp lại cô bạn thân ngày xưa của mình và hoàn thành lới hứa với cô ấy. Cứ nghĩ đến nụ cười của cô, trong lòng anh lại cảm thấy ấm áp hơn, hạnh phúc hơn bao giờ hết. Miệng anh cứ nở nụ cười, chân anh cứ nhún nhảy trên mặt tuyết. Bỗng...
Bụp!
Một quả cầu tuyết bay thẳng vào đầu Jack. Phủi tuyết trên đầu, Jack lầm bầm:
Ở một cái cây gần đó, Leo đang ngồi vắt vẻo trên cành cây. Nó diễn tả lại cử chỉ và điều bộ của Jack lúc nãy và ôm bụng cười. Jack cố chống chế:
- Bình thường tao vẫn vậy mà.
Leo đưa ngón tay lên và lắc nhẹ. Nó nhảy xuống và dùng một cành cây nhỏ vẽ lên tuyết. Leo vẽ một trái tim lớn trên tuyết và viết vào đó: "J+E". Jack nói:
- Không! Tao và cô ấy chỉ là bạn thôi.
Leo nhìn Jack bằng đôi mắt nghi ngờ.
- Bạn thân. - Jack biện hộ.
Thấy Leo tỏ vẻ không tin, Jack gãi đầu:
- Thế mày nghĩ sao?
Leo rủ tai xuống, bện bốn túm lông sau đầu thành một bím tóc đuôi sam rồi giả làm nữ hoàng đang e thẹn nhận món quà của Jack. Nó tiến lại gần Jack, nhắm mắt lại và chu miệng ra như muốn hôn anh. Jack lập tức đẩy Leo ra và nói:
- EW! Ghê quá!!!
- Chào cậu, Jack. - Một giọng nói trầm trầm phát ra từ phía sau lưng Jack.
Anh vội quay lại. Sau lưng anh là một người đang ông với bộ âu phục chỉnh tề sang trọng. Jack hỏi:
- Ông là ai?
- Tôi là quản gia của Arendelle, người đã bị đám pokemon của cậu tấn công.
Quản gia bình thản thả sợi dây thòng lọng mà Leo đã trói ông xuống trước mặt Jack. Ông nói:
- Tôi biết những gì cậu đã làm cho nữ hoàng Elsa. Tôi rất cảm ơn cậu về điều đó. Nhưng tôi muốn nhắn cậu một điều, chuyện gì cũng có giới hạn của nó.
- Giới hạn? - Jack hỏi lại.
- Phải. Giới hạn.
Quản gia khoan thai đi quanh Jack và nhìn dáng vẻ của anh. Rồi quay sang nhìn Leo, ông hỏi:
- Cậu có am hiểu về pokemon không?
- Ờ... một chút. - Jack gãi đầu. - Tôi không học qua sách vở mà qua thực nghiệm. Tôi thích Pokémon và tôi muốn tìm hiểu về chúng. Đối với tôi, Pokémon như là bạn bè và người thân vậy.
Jack gãi đầu Leo. Con Lucario khó chịu đẩy tay anh ra. Quản gia gật đầu: - Tốt! Thế cậu biết loài Garbodor và Gardevoir chứ?
- Có chứ!!! - Jack nói.
- Gardevoir là một loài xinh đẹp, cao quý, thuần khiết. Còn Garbodor, chúng chỉ là những sinh vật bẩn thỉu, sống trong rác rưởi, dơ bẩn. Chính những điều đó làm hai loài trở nên khác biệt. Cậu hiểu chứ?
- Ờm... có. Nhưng sao ông lại nói chuyện này với tôi?
- Cậu Jack, nữ hoàng chính là Gardevoir, còn cậu...
Leo gầm gừ định lao vào đại quản gia nhưng Jack vội chặn nó lại. Anh nói:
- Ý ông, tôi là Garbodor ư?
- Đúng vậy. Cậu nên nhớ rằng nữ hoàng là một người thuộc dòng dõi quyền quý. Người xứng đáng với những hoàng tử, những đức vua. Không phải là một kẻ như cậu. Cậu hãy chấm dứt mơ mộng về tình yêu với nữ hoàng đi.
Leo xông đến chỗ quản gia. Nó dồn Aura vào tay và hướng về vị quản gia.
- THÔI ĐI LEO!!! -Jack đứng ra trước Leo. - Lucario hư!!!
Leo gầm gừ và lùi lại. Jack bật cười:
- Ông hiểu lầm rồi! Tôi chỉ xem nữ hoàng như một người bạn thôi.
- Tôi cũng mong như vậy. Nhưng để đảm bảo, tôi đề nghị cậu không quay lại Arendelle nữa. Tôi không muốn thứ tình cảm đó phát triển thêm.
Quản gia nói rồi quay lưng bỏ đi. Leo nhìn theo vị quản gia và gầm gừ như muốn xua đuổi ông. Jack đứng lặng yên giữa cơn mưa tuyết. Nụ cười đáng yêu trên khuôn mặt của anh đã tắt, chỉ còn lại một vẻ mặt vô hồn, không cảm xúc. Kéo chiếc mũ trùm lên, Jack nói:
- Đi thôi, Leo.
Jack quay người bỏ đi nhưng lại bị Leo chặn lại. Anh nói:
- Chuyện gì nữa?
Con Lucario chỉ tay về hướng Arendelle. Jack thở dài:
- Mày không nghe ông ta nói à? Chúng ta không được quay lại đó. Leo giả làm một cô gái với mái tóc đuôi sam đang mở to đôi mắt long lanh nhìn Jack. Jack lạnh lùng lắc đầu:
- Không. Tao không thích cô ấy. Bọn tao chỉ là bạn bè và tao chắc chắn cô ấy cũng nghĩ vậy. Chấm hết.
Jack tiếp tục bước đi. Nhưng Leo lại một lần nữa đẩy lùi anh lại. Nó dùng cành cây vẽ lại trái tim lớn và ghi "J+E".
Pặc!!!
Jack hất cành cây ra khỏi tay Leo và quát lớn:
- TAO ĐÃ NÓI LÀ TAO KHÔNG THÍCH ELSA!!! SAO MÀY KHÔNG CHỊU NGHE HẢ ĐỒ CỨNG ĐẦU!!!
Leo nhìn thẳng vào mắt Jack đầy tức giận. Nó xô Jack ra, khoanh tay lại và ngồi bệt xuống tuyết. Jack nói:
- Này! Thái độ đó là gì chứ?
Leo hất mặt đi chỗ khác
- Mày giận tao à? - Jack hỏi.
Leo không trả lời. Đang trong cơn giận, Jack nói mà không suy nghĩ:
- ĐƯỢC!!! TAO MẶC KỆ MÀY ĐÓ LEO!!! MÀY MUỐN THÌ Ở LẠI ĐI!!! TAO ĐI ĐÂY!!!!
Jack giận dỗi bỏ đi. Nhưng vài giây sau, anh quay lại và nằm ngửa ra tuyết bên cạnh Leo:
- Tao xin lỗi. Vì đã lớn tiếng với mày.
Leo giả vờ không để ý. Jack tiếp tục:
- Thật sự tao có để ý đến cô ấy. Một chút thôi.
Leo liếc sang Jack.
- Nhưng tao chỉ là một tên Overland vô gia cư, ngoài mày ra thì tao chẳng có gì cả. Trong khi đó cô ấy là một nữ hoàng, một công chúa sống trong nhung lụa, châu báu, được mọi người yêu mến, kính trọng. Làm thế nào một nữ hoàng như cô ấy lại để ý đến một kẻ như tao chứ? Chỉ có trong truyện cổ tích thôi.
Nghe Jack nói, Leo chỉ biết thở dài và nằm ngửa ra tuyết. Nó cũng chẳng giúp gì được. Jack và Leo cùng nằm đó, mặc cho tuyết rơi phủ trắng cả người. Bỗng từ hướng Arendelle, một luồng gió lạnh bất ngờ thổi qua Jack và Leo, cuốn cả hai lăn tròn trên mặt tuyết. Những thân cây xung quanh bị đóng băng một cách kì lạ.
- Hail ư? - Chạm vào thân cây, Jack sửng sốt - Ôi không!
Dường như có linh cảm xấu, Jack vội chạy về hướng Arendelle. Leo cũng vội đuổi theo anh. Cả hai chạy thật nhanh về kinh thành Arendelle.







Comments