[Oneshot] Nụ cười
- Sato
- Sep 10, 2017
- 6 min read
Tựa gốc: Smile
Tác giả: StormGod
Dịch giả: Sato
Chỉnh sửa: Min
Disclaimer: Cả tác giả và mình đều không sở hữu các nhân vật. Cốt truyện thuộc về tác giả. Bản dịch thuộc về mình. Vui lòng không mang đi đâu dưới mọi hình thức.
Thể loại: Hurt/Comfort
Rate: K (Mọi lứa tuổi)
Tóm tắt: Anh là Vệ thần của niềm vui, nhưng anh còn chẳng thể khiến cô mỉm cười.
Permission: Đã có sự cho phép của tác giả.

Tình trạng:
Bản gốc: Đã hoàn thành
Bản dịch: Đã hoàn thành
Note: Fic này đem lại cho mình cảm giác một cảm giác man mác, chẳng biết miêu tả tâm trạng đó ra sao nữa. Dù cho, khi đọc xong, mình có một nỗi buồn lưng chừng khó tả nhưng quan trọng hơn là nó đem lại một niềm hy vọng lấp lánh, cũng là kiểu mờ ẩn, khó nắm bắt nhưng mình cảm thấy được an ủi rất nhiều. Chúc mọi người đọc vui vẻ =)))
Anh quan sát cô bé, sự tức giận hiển hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Cô bé mới chỉ bảy tuổi, nhưng phải ngồi chơi cùng con búp bê trong nỗi cô độc. Anh hoàn toàn hiểu được rằng em đang rất chán chường, bởi em ngồi tựa đầu vào lòng bàn tay, chầm chậm kéo thứ đồ chơi trên mặt sàn lạnh giá.
Anh là vệ thần của niềm vui, nhưng anh thậm chí còn chẳng thể khiến cô bé mỉm cười. Mỗi trận tuyết mà anh tạo ra để động viên em lại càng khiến nỗi sợ hãi thoáng xuất hiện trên khuôn mặt cô bé, rồi em vội vã chôn chặt bàn tay mình xuống những nếp gấp của chiếc váy em đang mặc, kinh hãi vì nghĩ bản thân đã tạo nên thứ đó. Anh khoanh chân ngồi phía trước, và ngắm nhìn cô bé kĩ càng. Em thật nhỏ nhắn, với nét mặt thanh tú như một bông tuyết. Hàng mi màu bạch kim nhẹ nhàng ôm lấy đôi mắt xanh màu băng. Chiếc mũi tí hon nghiêng nghiêng một nét thanh nhã, và đôi môi mỏng, màu hồng hồng như đường chân trời trong buổi hừng đông mới chớm.
Anh nhận thấy rằng mặc dù em mang khuôn mặt của một đứa trẻ, nhưng lại có những đường nét và sự lo lắng của một người trưởng thành.
“Elsa!” một giọng nói khe khẽ vang từ bên ngoài cánh cửa. “Chị có muốn xây người tuyết không?”
Elsa thở dài, “Đi đi, Anna.” Và âm thanh của những bước chân tí hon xa dần, rồi im bặt.
Cô bé nhỏ quay lại nhìn xuyên qua chàng vệ thần, người mà cô không thể nhìn thấy, và trở về với trò chơi vô thưởng vô phạt cùng cô búp bê, một cử chỉ nhăn nhó xuất hiện trên nét mặt em. Anh nhận ra mình chẳng thể làm gì để khiến em vui lên, nên anh trượt ra khỏi cửa sổ nhảy vào cùng với những cơn gió.
Anh cảm thấy an tâm hơn khi thấy cô bé đã bớt căng thẳng với sở thích mới tìm được.
Em đã mười một tuổi, và gần đây trở nên hứng thú với việc ngắm nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ. Việc ấy mang đến cho em cơ hội để tạm thời chạy trốn khỏi thực tế lạnh giá của cuộc đời mình, và nó còn khiến cô bé cảm thấy hạnh phúc khi được thấy những con người khác nhau đang sinh hoạt bên dưới kia. Anh bay lơ lửng ngay bên ngoài cửa sổ, và khi anh chạm vào cửa kính, cô cũng đặt tay mình vào đúng vị trí đó. Ngay lập tức pháp thuật tràn ra khỏi bàn tay nhỏ bé, và tạo thành một lớp băng sắc nhọn, trông thật đáng sợ. Em vội vàng rụt tay lại, sợ hãi với những gì mình vừa làm. Để làm thuyên giảm nỗi run sợ của em, anh chuyển lớp băng ấy thành một hình thù đẹp đẽ hơn, với một nét xoáy tròn bên trong lớp băng lạnh.
Tuy vậy, cô bé vẫn hoảng sợ gọi cha mẹ, và anh có thấy được rằng việc anh vừa làm, chỉ càng khiến em trở nên lo lắng hơn mà thôi.
Anh cúi gằm mặt hổ thẹn vì khiến cô gái nhỏ sợ hãi, rồi rời đi.
Anh đứng ở góc phòng, không biết phải làm gì.
“Con sợ lắm,” Elsa khóc. “Nó đang trở nên mạnh hơn!”
Người cha an ủi để trấn tĩnh, và khiến cô bé thoải mái hơn. Nhưng em chỉ gào lên xin ông rằng hãy lùi lại, khiến ông nhớ rằng em không muốn làm ông đau. Người mẹ gật đầu, và dẫn nhà vua rời khỏi căn phòng.
Khi cô bé mười bốn tuổi đã biết rằng trong phòng chỉ còn lại một mình em, em không ngừng đi lại quanh phòng. Đi đi lại lại.
“Kiềm chế nó, Elsa. Phải che đậy, không bộc lộ nó. Không bộc lộ nó. Không bộc lộ. Không bộc lộ,” em lặp đi lặp lại thật nhiều lần.
Còn anh cảm thấy bất lực. Anh không thể đánh liều tạo ra tuyết để khiến em cười nữa – vì em sẽ chỉ khóc thêm mà thôi. Cô bé không thể thấy hay nghe được anh, vì vậy anh thậm chí còn không thể nói với em rằng anh muốn giúp em, rằng anh vẫn luôn ở đó vì em, dù cho nó chỉ là một sự ủng hộ nhỏ thôi. Vì thế, anh chỉ lướt qua cô bé, xoa đầu em và bay đi.
Trái tim anh vỡ vụn.
Cô dựa lưng vào tấm cửa, gương mặt mang nét hòa trộn của sự giận giữ, mệt nhọc và đau đớn. Đau đớn. Đau đớn vì cái chết của cha mẹ. Cô mười tám tuổi, và mồ côi. Còn anh vẫn chưa thể giúp được gì.
Anh đã nghĩ rằng những lần cô vô thức tấn công trong hoảng sợ thật tệ, nhưng điều này còn kinh khủng hơn những gì anh từng hình dung. Nước mắt trào thành vệt dài trên khuôn mặt cô, đôi mắt chìm trong nỗi đau đớn. Cái miệng xinh xắn dường như méo xệch xuống, còn gương mặt trông thật mệt mỏi. Nó khiến tim anh quặn thắt khi chứng kiến cô như vậy, nhưng rồi lại nhận ra cô lúc này xinh đẹp một cách lạ lùng.
Không.
Đau đớn.
Không phải lạ lùng mà phải là đau đớn. Cô chân thực và xinh đẹp một cách đau đớn.. Cô là Elsa, Elsa của anh. Và Elsa của anh đang trong cơn khổ đau tột cùng. Những con người duy nhất cô có thể tới gần đã ra đi, cơ thể họ được đem chôn dưới một ngọn đồi xanh. Anh kéo cô vào vòng tay và ôm lấy cô. Dù cho cô không thể cảm thấy nó, nhưng cô vẫn đón nhận bằng một làn gió nhẹ và cảm giác lạnh lẽo. Cô đã cảm thấy một chút an ủi trước khi gục ngã trở lại với nỗi đau đớn của mình. Nó chỉ là chút an ủi ít ỏi, nhưng ít ra vẫn có một chút nào đó.
Anh chưa bao giờ còn có thể tự hào hơn nữa.
Cô hai mươi mốt tuổi. Cô lên ngôi, cả vương quốc đã biết về bí mật ấy, và cô đã làm tan đi cơn bão tuyết mình vô tình tạo nên trước đó.
“Sẵn sàng chưa nào?” Elsa nói lớn, không còn sợ hãi với việc bộc lộ con người thật của mình nữa.
Đám đông rì rào trong phấn khích, háo hức chờ để được chiêm ngưỡng màn biểu diễn pháp thuật của nữ hoàng. Cô dậm một bên gót giày xuống mặt đất, và nơi đó nhanh chóng được bao phủ bởi một lớp băng để thần dân của cô có thể trượt lên. Cô cuộn tay lại với nhau, tạo ra khối cầu tuyết pháp thuật giữa hai lòng bàn tay, rồi ném nó thật cao lên không trung. Một bông tuyết khổng lổ được hình thành trên bầu trời trước khi nó nổ tung, khiến cho tuyết rơi xuống khắp nơi. Chàng vệ thần sử dụng một chút sức mạnh của mình để đảm bảo cho tuyết sẽ không ngừng rơi trong thời gian ngắn.
Nữ hoàng biết rằng đó không phải do cô làm, cô ngừng ngay việc giúp em gái trượt băng. Anna rời đi, và để Elsa ở lại một mình trên đường băng.
À thì, gần như là một mình.
Anh đứng ngay trước mặt cô, và ngắm nhìn cô gái. Anh vẫn thấy đôi môi hồng, chiếc mũi thanh nhã, và mái tóc bạch kim quen thuộc. Nhưng còn đôi mắt cô, đôi mắt ấy đã thay đổi rồi.
Đôi mắt ấy không có chút gì còn lại của nỗi lo âu, thay vào đó là sự tự tin ánh lên bên trong đồng tử. Cô đã không còn là đứa trẻ mà anh đã dõi theo suốt những năm tháng qua nữa, mà đã trở thành một cô gái mạnh mẽ. Anh biết rằng cô không cần đến anh nữa – dù sao thì cô cũng đã bao giờ cần đâu – và rồi quyết định sẽ rời khỏi vương quốc của cô mãi mãi về sau, để lại nó trong tay vị nữ hoàng trẻ tuổi kia, người đang nhìn quanh để tìm xem ai đã làm cho tuyết tiếp tục rơi.
Nhưng trước khi anh rời đi…
Chàng vệ thần đã bay đến thật gần phía trước cô để có thể đặt lên trán cô một nụ hôn. Và khi môi anh vừa chạm tới nét mày, một tia sáng của pháp thuật và băng giá dịu dàng bay xung quanh vầng trán cô.
Và cô mỉm cười.
Cô đã mỉm cười.







Comments